Những ngày yên ổn mới trôi qua được mấy bữa đã lại bị phá vỡ.
Bùi Tranh cho người gửi thiệp mời, hẹn ta đến Hòa đình gặp gỡ.
Hắn còn nói, nếu ta không đến, hắn sẽ không đi, nhất định phải chờ được ta mới thôi.
Nói thật, ta chẳng hề quan tâm hắn sẽ đợi bao lâu.
Nếu thật sự có bản lĩnh mà đợi, vậy thì cứ đợi đến khi hóa thành nắm xương khô đi cũng được.
Chỉ là có vài chuyện, rốt cuộc vẫn cần có một cái kết.
Hắn thử đưa tay muốn nắm lấy tay ta, ta khéo léo tránh sang một bên.
Trên gương mặt vốn luôn ôn nhu của Bùi Tranh thoáng hiện chút lúng túng:
“Kiều Kiều, ta sai rồi. Ta hứa với nàng, người ta yêu nhất, mãi mãi chỉ có mình nàng thôi.”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ta lặng nhìn hắn, không đáp.
Đàn ông, dường như ai cũng có rất nhiều phần tình yêu để ban phát.
Hắn muốn hái cả vầng trăng sáng nơi chân trời, cũng muốn giữ chu sa trong tim mình.
Thế nhưng một khi đã có được tất cả, thì trăng sáng, chu sa cũng hóa thành đồ bỏ.
Chỉ có những thứ cầu mà không được, mới khiến họ vướng bận cả đời.
“Kiều Kiều nàng đừng giận ta nữa…”
Ta khẽ thở dài, cắt ngang lời hắn:
“A Tranh, ta đã nghĩ kỹ rồi. Chúng ta… hủy hôn đi.”
Bùi Tranh khựng lại, trong mắt dấy lên vẻ kinh ngạc không thể tin:
“Nàng… nói gì cơ?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ rõ ràng:
“Ta nói, ta đã quyết định, chúng ta giải ước hôn sự.”
“Ta sẽ thành toàn cho chàng và Tống Doanh Nguyệt. Ngày mai, ta sẽ nhờ phụ thân phái người mang thư hủy hôn đến phủ Tướng quân.”
Trong khoảnh khắc ấy, mày hắn nhíu chặt lại, tựa hồ tình huống này chưa từng nằm trong dự liệu.
“Ta không đồng ý.”
Im lặng một lúc, vẻ mặt hắn cuối cùng cũng trầm xuống.
“Nếu nàng không muốn gặp Tống Doanh Nguyệt, từ nay ta sẽ an trí nàng ấy ở ngoài phủ. Trong phủ Tướng quân, chỉ có một mình nàng là chính thê, ta cũng sẽ đối đãi với nàng gấp bội.”
“Tóm lại, chuyện hủy hôn, ta tuyệt sẽ không gật đầu. Về sau, nàng cũng đừng nhắc lại nữa.”
Ngay cả lúc này, hắn vẫn còn tham lam, muốn có tất cả.
Ta khẽ lắc đầu, sao có thể để hắn dễ dàng lấp l.i.ế.m như vậy?
“Nhưng ta cớ sao phải hạ thấp bản thân, đi gả cho một kẻ không chung thủy?”
“Ta nói rồi, với Tống Doanh Nguyệt, ta chỉ là báo đáp ân tình.”
Hắn ra vẻ nghiêm túc, giọng điệu đầy chắc chắn.
Ta ngước mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.
Bùi Tranh vốn sinh ra đã mang dung mạo khiến người ta kinh diễm, đủ để mê hoặc tâm trí của bất kỳ cô nương nào.
Nếu ta không sớm biết rõ cốt truyện, không rõ lòng dạ hắn, có lẽ cũng đã bị dáng vẻ chân thành ấy làm cho lay động.
Ánh mắt ta mang theo sự chất vấn sắc lạnh:
“Nhưng chính chàng có tin lời mình nói không?”
“Ta đã từng thấy bộ dạng chàng động tâm, ta còn hiểu tình yêu của chàng hơn cả chính chàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn còn muốn tiếp tục tô vẽ hòa khí, nhưng ta sẽ không ngại xé toang lớp ngụy trang đó.
Vầng thái dương rực rỡ, vốn dĩ chẳng nên vì ai mà rơi xuống bùn nhơ.
Đã là hắn quá tham lam, vậy ta sao phải tự trách tự khổ?
Không những không, mà ta còn muốn đứng trên cao điểm đạo lý, nhìn xuống hắn.
“Bùi Tranh, là chàng, người đầu tiên đã phản bội thề ước của chúng ta.”
Sắc mặt hắn thoáng lộ vẻ bối rối, như kẻ bị vạch trần bí mật, cứng ngắc, u ám như mực đọng.
Cuối cùng, hắn nhìn ta thật sâu:
“Giữa ta và nàng, nhất định phải đi đến bước này sao?”
Ta không trả lời, chỉ quay đi, không muốn nhìn hắn thêm nữa.
Hồi lâu sau, hắn loạng choạng xoay người bỏ đi.
Ngay giây hắn quay lưng, bầu trời đêm thẫm đen bỗng bừng sáng một chùm pháo hoa rực rỡ, cả bữa tiệc pháo hoa làm chói rạng màn đêm.
Trong biển hoa đăng, bóng lưng hắn bị kéo dài, lại càng trở nên thê lương, nhếch nhác.
Mà những pháo hoa ấy, vốn là để hắn dùng thổ lộ với ta.
Giờ phút này, lại giống như đang chúc mừng ta đã thoát khỏi một kẻ tồi tệ.
7
Cha ta hỏi, ta thật sự đã quyết định hủy hôn cùng Bùi Tranh, chứ không phải chỉ là nhất thời nóng giận sao? Dù sao, từng có lúc ta say đắm hắn đến vậy.
Ta gật đầu: “Ừ, con đã quyết định rồi.”
Ông trầm mặc một lúc, mới khẽ thở dài:
“Thôi thì …hủy thì hủy, chỉ cần về sau Kiều Kiều của ta không hối hận là được.
Ngày trước cha vốn chẳng nỡ gả con đi, chỉ vì từ bé con đã thích tiểu tử Bùi gia, hơn nữa nhà họ Bùi lại có gia huấn ‘một đời một đôi’, cũng xem như có thể gửi gắm.
Ai ngờ bây giờ, tiểu tử đó… lại chẳng đáng tin.”
Ta nũng nịu kéo kéo tay áo cha:
“May mà con với Bùi Tranh chưa thực sự bắt tay chuẩn bị đại hôn, bây giờ rút lại vẫn còn kịp.”
Một đời một đôi — biết bao lời thề đẹp đẽ.
Chỉ tiếc, lời thề ấy vốn từ đầu đã được sắp đặt để phục vụ cho tình yêu cẩu huyết của nam nữ chính, làm sao có thể rơi phần lợi về ta, kẻ nữ phụ này?
Chỉ là…
Nghĩ đến bóng trắng vẫn luôn ẩn hiện trong hôm nay, ánh mắt ta thoáng cụp xuống.
Câu chuyện xoay quanh đôi nam nữ chính, bất kể đi đến đâu, cũng khó tránh khỏi những cuộc “tình cờ gặp gỡ”.
Mà lần này lại tận tai nghe được Bùi Tranh phủ nhận tình cảm dành cho mình, không biết Tống Doanh Nguyệt sẽ nghĩ thế nào?
Một kẻ như hắn, với nàng ta, liệu thật sự đáng giá sao?
“Thôi thì, con là tiểu thư đích truyền của Trấn Quốc Công phủ, muốn gả kiểu gì mà chẳng được, hà tất phải chịu thiệt vì một Bùi Tranh.”
Cha dịu dàng xoa đầu ta, kéo tâm trí ta trở về.
Nhìn nét lo lắng lẫn thương yêu trên mặt ông, ta mỉm cười, đứng lên xoa bóp vai cho ông.
“Cha, con muốn thương lượng với người một chuyện.”
Ông híp mắt, cười thoải mái:
“Không có chuyện gì lại đột nhiên lấy lòng cha thế này. Nói đi, chuyện gì vậy?”
Ta hạ giọng:
“Là về… mấy vị hoàng tử.”
Đôi mắt ông lập tức trừng lớn, đầy kinh ngạc, lại vội hạ thấp giọng:
“Có ai nói gì với con sao?”
Ta lắc đầu: “Là con tự mình nhận ra.”