Nói xong, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Tống Doanh Nguyệt, ta ung dung rời đi.
Dù là nguyên chủ hay Tống Doanh Nguyệt, bi kịch lớn nhất của họ chính là bị coi như phụ phẩm để làm nền cho sức hút của nam chính.
Nam chính khoác danh “tình yêu”, bẻ gãy đôi cánh của họ, giam họ nơi hậu viện, để họ cả đời chỉ biết phụ thuộc, sống nhờ vào sự thương hại của hắn — rồi lại còn bắt họ phải biết ơn cảm kích.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là để thỏa mãn dục vọng chiếm hữu nông cạn thấp hèn của hắn mà thôi.
Sao có thể gọi là tình yêu?
11
Hội săn thu năm nay tổ chức rất náo nhiệt, cha ta cũng hối thúc bảo ta đi chơi cho biết.
Ta vốn không phải nguyên chủ, nào biết săn b.ắ.n ra sao, ngay cả cưỡi ngựa cũng chỉ mới học được dăm bữa nửa tháng.
Nhưng vì giữ thể diện, ta vẫn mặc kỵ trang, mang cung tên, cưỡi ngựa vào rừng, dự tính dạo một vòng rồi quay về.
Chẳng ngờ, còn chưa kịp hồi phủ thì đã gặp chuyện.
Đi đến một thung lũng, trên sườn núi bỗng truyền đến tiếng ầm ầm, từng tảng đá khổng lồ nối tiếp nhau lăn xuống, ít nhất cũng hơn chục khối.
May mắn phản ứng của ta đủ nhanh, lập tức nhảy xuống ngựa, nép vào một hang đá. Dẫu vậy, lúc tránh né vẫn bị vài mảnh đá văng trúng, xây xát không nhẹ.
Điều bất lợi là cửa hang đã bị đá chặn kín, chỉ còn một khe hở phía trên, miễn cưỡng có thể lọt một người.
Đáng tiếc vách đá quá nhẵn, mà mắt cá chân ta lại bong gân, tạm thời chẳng thể trèo ra, đành chờ xem có ai phát hiện ta mất tích mà đến tìm.
Không ngờ, người đầu tiên tìm được lại là Tống Doanh Nguyệt.
Ngoài kia trời dần tối, vẫn không ai tới cứu, ta thở dài, định cắn răng mà bò lên.
Chợt bên ngoài vang lên giọng gọi đầy mừng rỡ:
“Lục tiểu thư, có phải cô ở trong đó không?”
Ta ngẩn người. Dù chưa từng nói chuyện mấy câu, nhưng giọng trong trẻo kia, đích thực là của Tống Doanh Nguyệt.
“Tống Doanh Nguyệt?”
“Là ta!” Nàng vui mừng khôn xiết, “Cuối cùng cũng tìm được cô rồi! Lục tiểu thư, cô không sao chứ?”
Ta khẽ cười gượng:
“Không sao, chỉ là trật chân, không trèo lên nổi. Phiền Tống cô nương báo giúp cha ta, để ông cho người tới cứu.”
Nàng có chút lo lắng:
“Chân cô bị trật, có nặng không?”
Ta còn chưa kịp đáp, ánh sáng trong hang bỗng tối sầm — có vật gì che mất khe hở.
Ngẩng đầu nhìn lên, ta đối diện thẳng vào đôi mắt hạnh đầy lo âu.
“Ngươi…”
Chưa kịp hết ngạc nhiên, nàng đã nhẹ nhàng nhảy xuống từ khe hở.
Khe đó thực ra không quá cao, nhưng vì mắt cá chân ta sưng to, e vận động mạnh sẽ càng nặng, nên ta vẫn cố chờ cha — kẻ cha chiều con như mạng, chắc chắn sẽ nhanh chóng phát hiện ta mất tích.
Thế nhưng, hành động bạo dạn này lại xảy ra ở Tống Doanh Nguyệt, khiến ta thoáng thấy bất thường.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của ta, nàng hơi ngượng:
“Mẫu thân ta là đại phu, ta từ nhỏ theo bà lên núi hái thuốc nên thân thủ cũng linh hoạt đôi chút.”
Ta lặng đi chốc lát.
Quả đúng, mẫu thân nàng là đại phu nổi danh, cũng chính bà từng Bùi Tranh từ quỷ môn quan trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng dè dặt nói:
“Ta theo mẫu thân hành y nhiều năm, tai nghe mắt thấy cũng học được chút ít. Nếu Lục tiểu thư không chê, có thể để ta xem thử vết thương?”
Ta gọn ghẽ xắn ống quần, chìa chân ra trước mặt nàng.
Nữ chủ này không phải kẻ vô dụng, về y thuật nàng có thiên phú và thành tựu cực cao.
Khi ở quân doanh chăm sóc Bùi Tranh, nàng từng cứu biết bao tướng sĩ, đặt ở thời nay cũng đủ để nhận cả phòng đầy cờ khen. Vì thế ta hoàn toàn không nghi ngờ y thuật của nàng.
Chỉ tiếc, theo nguyên tác, từ sau khi ở bên Bùi Tranh, nàng chỉ dành cả một đời y thuật ấy cho hắn mà thôi.
Xem qua chân ta, Doanh Nguyệt cau mày:
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“May mà cô không cố gắng đi lại, nếu không e phải tĩnh dưỡng hai ba tháng mới lành.”
12
“Sao cô lại ở đây?”
Trong lúc nàng bắt mạch cho ta, ta nghiêng đầu ngắm nàng.
Nàng vừa trả lời vừa không ngừng động tác:
“Ta nghe Quốc công đại nhân trong doanh trại sai người đi tìm, hỏi ra mới biết là cô mất tích.”
“Vậy là cô đặc biệt đến tìm ta?”
“Ừ.” Nàng gật đầu.
Ta khó hiểu.
Ta và nàng vốn chẳng thân, thậm chí có thể xem là tình địch. Sao nàng phải sốt sắng đi tìm, lại còn quan tâm đến ta đến vậy?
Như đoán được tâm tư ta, nàng khẽ nói:
“Cô từng giúp ta, ta không thể làm ngơ.”
Nói rồi, nàng lấy từ n.g.ự.c ra một chiếc lạc tử màu xanh, bên trên treo mảnh gỗ nhỏ khắc chữ Lục.
Vừa nhìn, ta nhớ ra.
Hôm trời mưa, Bùi Tranh vứt bỏ nàng bên đường, ta đã bảo Chiết Chi đem ô cho nàng. Đây chính là dấu hiệu của phủ Trấn Quốc công buộc nơi cán ô ấy.
Ta xua tay:
“Chỉ là một cây ô thôi.”
“Không chỉ thế.” Nàng lắc đầu, mắt sáng long lanh nhìn ta, “Hôm ở Dị Chân Các, cô cũng đã ra tay giải vây cho ta.”
“Lục tiểu thư, cô là người rất tốt.”
Nghe vậy, ta bật cười khẽ.
Nữ chính bạch liên hoa lại nói nữ phụ ác độc là “người tốt” — trong giới tiểu thuyết, e là chuyện hiếm có khó tin.
“Lục tiểu thư.” Nàng lại gọi, ánh mắt nghiêm túc.
“Ừ?”
“Xin lỗi.”
“Hửm?”
Nàng im lặng một hồi lâu, như đang lấy dũng khí, cuối cùng mới chậm rãi mở lời:
“Ta… tâm ý với Bùi tướng quân.”
Ta nhướng mày:
“Rồi sao?”