Một Đóa Tà Hoa, Một Vầng Minh Nguyệt

Chương 8



Năm xưa biên quan, thôn ta bị giặc cướp, suýt nữa ta bị làm nhục. Là tướng quân cứu ta khỏi tay chúng, từ đó ta đem lòng mến mộ.

 

Sau này khi nghe tin chàng bị thương, ta mới liều mình đi cứu, vốn chẳng biết chàng đã có người trong lòng. Ta càng không ngờ mẫu thân lại lợi dụng ân tình mà đem ta phó thác cho chàng.

 

Ta từng không muốn theo chàng về, nhưng chàng bảo đã hứa với mẫu thân sẽ chăm sóc ta.

 

Ta biết mình hèn hạ, rõ ràng chàng thương cô, vậy mà ta vẫn mong chàng liếc nhìn ta dù chỉ một lần. Nhưng từ lúc gặp cô, ta mới hiểu mình sai.

 

Lục tiểu thư, cô rực rỡ chói sáng, xứng đáng được người nâng niu trong tay.

 

Ta không nên dây dưa mãi với tướng quân, nhưng ta có nỗi khổ riêng. Xin cô cho ta chút thời gian, rồi ta nhất định sẽ rời khỏi chàng.”

 

“Ngươi rời hắn, sao phải báo với ta? Ta đâu có nhận đồ dơ bẩn.”

 

“A?” Nàng ngẩn ra, sau đó cười khổ, “Cũng phải. Cô xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.”

 

Nói xong, nàng cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho ta.

 

Ta nhìn nàng thật lâu:

 

“Tống cô nương, ta có câu này, trả lại cho cô.”

 

“Câu gì?” Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ngờ vực.

 

“Cô khác hẳn với những gì ta tưởng tượng.”

 

“Thật sao?” Nàng bỗng nhoẻn cười, ánh sáng như những vì sao tụ lại trong đôi mắt cong cong như trăng khuyết.

 

“Chỉ mong ta không khiến Lục tiểu thư thất vọng.”

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Dưới ánh trăng vằng vặc, thiếu nữ mảnh mai vận bạch y khẽ cười, những sợi tóc rối vì vội vã tìm kiếm dính trên má trắng mịn, khiến người nhìn không khỏi xót thương.

 

Ta khẽ hít một hơi, bất chợt thấy hiểu Bùi Tranh hơn đôi phần.

Mím môi, ta nghiêm túc nói:

 

“Tống Doanh Nguyệt, chúng ta làm một cuộc giao dịch.”

 

13

 

Cuối cùng, chính Tống Doanh Nguyệt đã dẫn cha đến cứu ta ra ngoài.

Thái y xem qua, bảo vết thương xử lý ổn thỏa, chỉ cần tĩnh dưỡng ít lâu sẽ hồi phục.

 

Tiễn thái y đi, cha nghiêm mặt:

 

“Chuyện này không phải ngẫu nhiên.”

 

Ta gật đầu:

 

“Ta cũng nhận ra.”

 

Cuộc săn thu tổ chức trong trường săn hoàng gia, theo lý chỉ có thú dữ, không thể xuất hiện nguy hiểm khác.

 

Huống hồ mấy hôm nay trời đẹp, dẫu có mưa cũng chỉ lất phất, chẳng thể khiến đất lở đá lăn.

 

Khả năng lớn nhất chính là có kẻ cố ý bày ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Là Nhị hoàng tử.” Sắc mặt cha đen kịt, “Hắn chẳng thèm giấu diếm, sớm đã phái người tới uy h.i.ế.p ta. Tuy không nói thẳng, nhưng chắc chắn là do hắn.”

 

“Hắn muốn lấy mạng con, để ép ta không chống lại hắn.”

 

Ta xoa trán, vốn biết Nhị hoàng tử bụng dạ hẹp hòi, nhưng chẳng ngờ hắn nhỏ nhen đến thế.

Hẳn là hôm ta thẳng thừng từ chối lời hòa giải của Bùi Tranh, coi như đã xé toang mặt với hắn rồi.

 

Ta khẽ cười:

 

“Lễ phải có qua có lại. Hắn đã chuẩn bị cho ta món quà lớn thế này, ta cũng nên đáp lễ chứ.”

 

Để xem là âm mưu khổ công của hắn lợi hại, hay kẻ nắm giữ kịch bản như ta càng cao tay.

 

Chẳng bao lâu, một tin động trời lan khắp kinh thành.

 

Lời đồn rằng ngũ hoàng tử y-ểu mệnh năm xưa, thực chất chính là kẻ đầu tiên bại trận trong cuộc tranh đoạt ngôi vị.

 

Cái ch-ết của ngũ hoàng tử không phải do bẩm sinh yếu ớt, mà là đã bị hạ đ-ộ-c ngay từ trong thai.

 

Tin vừa truyền ra, cả triều đều dậy sóng.

Bởi nếu quả thật bị hãm hại, kẻ được lợi nhất tất nhiên là Nhị hoàng tử — khỏe mạnh, văn võ kiêm toàn.

 

Bách quan đồng loạt thượng thư, thỉnh cầu hoàng thượng điều tra lại cái ch-ết năm xưa.

 

Hoàng thượng dù nghe Nhị hoàng tử thề thốt trong sạch, vẫn hạ chỉ giao Đại lý tự thẩm tra.

 

Cung đình lập tức rơi vào cục diện người người bất an, ai nấy đều lo bị vạ lây.

 

Nhị hoàng tử phải đối phó muôn vàn tấu chương hạch tội, bận đến tối tăm mặt mũi.

 

 

Mà đúng lúc ấy, một tin nhỏ ít ai chú ý cũng lặng lẽ lan truyền:

 

Người con gái mà Bùi tướng quân mang về từ biên ải, nay đã lặng lẽ biến mất. Bùi tướng quân thì phát cuồng tìm khắp thành.

 

Trong khi ngoài kia rối loạn, ta chỉ an nhàn ở phủ, thong thả thả cá, ngắm hoa.

Mồi vừa rải xuống, từng đàn cá tranh nhau quẫy đớp, khiến mặt hồ chẳng yên.

 

“Cứ để họ quậy đi. Càng náo loạn, câu chuyện lại càng thú vị.”

 

14

 

Từ khi bệ hạ hạ chỉ điều tra lại vụ án ngũ hoàng tử, đã hơn một tháng trôi qua.

Kinh thành từ chỗ náo nhiệt ban đầu, dần trở nên căng thẳng, tĩnh lặng khác thường.

 

Ban đầu chỉ là mấy cung nữ từng hầu hạ mẫu phi ngũ hoàng tử bị tra xét, không ngờ càng tra càng rộng, cuối cùng kéo ra cả việc tứ hoàng tử lâu năm nằm liệt giường, hóa ra cũng do kẻ khác ngấm ngầm hạ độc.

 

Tính đến lúc dừng, có đến hơn năm chục người lần lượt vào ngục, từ quan đứng đầu Thái y viện cho đến cung nữ quét dọn — phạm vi liên lụy quả thực rộng lớn.

Mà tất cả chứng cứ cuối cùng đều chỉ về phía nhị hoàng tử.

 

Ban đầu, nhị hoàng tử còn định biện giải đôi câu.

Không ngờ thiên hạ đệ nhất thần y Lâm lão lại bất ngờ xuất sơn.

Ông không chỉ tự mình giám định di cốt của ngũ hoàng tử, mà còn bắt mạch cho tứ hoàng tử, chứng thực rằng hai vị hoàng tử quả thực đều trúng độc, hơn nữa cùng một loại độc.

 

Chỉ là, ngũ hoàng tử đã bị hạ đ-ộ-c từ khi còn trong thai, thân thể non yếu, nên ba ngày sau khi chào đời liền tắt thở.

 

Còn tứ hoàng tử trúng đ-ộ-c khi đã là thiếu niên, thân thể cường tráng hơn, mới may mắn vớt về được một mạng.