Một Đoạn Tình

Chương 3



Tôi nằm đó, mắt nhắm nghiền, lắng nghe từng câu từng chữ họ nói.

Tim tôi quặn thắt như thể bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Cả nhà các người êm ấm bên nhau, vậy còn tôi thì sao? Tôi chẳng phải con ruột của các người à?

Thì ra, từ đầu đến cuối, các người đón tôi về chỉ để đổi lấy mệnh cách cho Kỷ Phi. Nếu đã vậy, ngay từ đầu sinh tôi ra làm gì?

"Đại sư đã nói rồi, chỉ cần qua hai tuần nữa là quá trình đổi mệnh sẽ hoàn toàn thành công. Đến lúc đó, Phi Phi sẽ sở hữu mệnh cách tốt nhất thế gian này."

"Chúng ta nhìn Phi Phi lớn lên từ nhỏ, con bé đơn thuần biết bao, đáng yêu biết bao. Ông trời phù hộ, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì được."

Anh trai cùng ba mẹ ôm chặt lấy nhau, chân thành cầu nguyện, mong ngày Kỷ Phi có thể danh chính ngôn thuận quay về bên họ.

Sau khi họ rời đi, tôi mở mắt. Nước mắt đã sớm không thể kìm nén được nữa, lặng lẽ tuôn rơi.

Dưới lầu, có tiếng con gái vui vẻ vang lên.

"Thơm quá! Ba mẹ đúng là tuyệt nhất, toàn món con thích ăn!"

"Con vịt quay này là do anh đích thân giám sát làm ra đấy, chẳng lẽ anh đối xử với em không tốt sao?" Giọng anh trai mang theo ý trách yêu.

"Tốt, tốt, tốt! Tất nhiên em biết rồi, từ nhỏ đến lớn, anh luôn thương em nhất!"

...

Giờ đây, Kỷ Phi mang trên mình một gương mặt đẹp hoàn hảo, dễ dàng trở thành hoa khôi của cả học viện.

Nhưng trước kia, cô ta lùn tịt, béo ú, mặt đầy tàn nhang, nhờ quan hệ mới chen chân vào đại học, ngày ngày chỉ biết hút thuố/c, uống rư/ợu.

Chỉ vì trong lớp có nam sinh gọi tôi là "nữ thần chân dài" và lấy cô ta ra làm trò cười với biệt danh "chân ngắn",

Mà sau giờ học, cô ta đã chặn tôi lại, tự tay đánh gãy chân tôi.

Nhưng bất kể thế nào, trong mắt người nhà, cô ta vĩnh viễn là một cô gái thuần khiết, rực rỡ, tựa như thiên thần.

Tôi cầm điện thoại lên, gọi đến số của một người bạn thân quá cố của mẹ nuôi:

"Lâm dì à, con muốn tiếp nhận công việc của mẹ, tham gia vào dự án thí nghiệm đó. Con hiểu rõ cái giá phải trả, con chấp nhận."

Đằng nào cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, chi bằng dùng quãng đời cuối cùng để cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của Tổ quốc.

3.

Một giờ sau, tôi mang giày xuống lầu.

Tôi đi rất khẽ, đến khi bước tới bàn ăn, cả nhà vẫn đang bận rộn gắp thức ăn cho Kỷ Phi, chẳng ai phát hiện ra sự có mặt của tôi.

Trên chiếc bàn ăn rộng lớn, tất cả món ăn đều là những món yêu thích của Kỷ Phi.

Trước đây, cô ta sợ béo nên đòi giảm cân, cả nhà lập tức chiều theo, đến tôi cũng chỉ được uống nước canh.

Giờ thì hay rồi, cô ta đã đổi đi mệnh cách của tôi, ăn bao nhiêu cũng không mập, còn tất cả cân nặng lại đổ hết lên người tôi.

"Thiển Thiển! Sao em lại xuống đây!?"

Người đầu tiên phát hiện ra tôi là anh trai.

Hắn giật mình đến mức run tay, làm rơi cả đũa xuống đất.

Ba mẹ cũng đơ người, mặt cứng ngắc.