Một Đoạn Tình

Chương 4



Chỉ có Kỷ Phi là vẫn tươi cười đầy phấn khởi, đứng dậy bước đến trước mặt tôi, vươn tay ra.

"Chào bạn học Kỷ Thiển! Mình là Lâm Thư Nhiên, học khoa vũ đạo, vừa mới chuyển đến trường này."

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô đến nhà tôi làm gì?"

Cô ta cười càng rạng rỡ: "Bạn xin phép về nhà gấp, quên mang theo sách, thầy nhờ mình mang đến cho bạn."

Cô ta đang nói dối.

Xin phép về nhà là cái cớ tôi bịa ra để lừa anh trai, hoàn toàn không có ai biết chuyện tôi rời khỏi trường.

Nực cười thật. Rõ ràng cô ta sống trong nhà này lâu như vậy, thế nhưng tất cả mọi người đều phải giấu giếm tôi, cứ như thể tôi chỉ là một con cừu non bị che mắt, sẵn sàng chờ ngày bị đưa lên thớt.

"Bạn học Kỷ, gia đình bạn nhiệt tình thật đấy. Biết mình là bạn học của bạn, mọi người cứ nhất quyết giữ lại ăn cơm cùng."

"Vậy thì cô để sách xuống rồi đi đi." Tôi thẳng thừng. "Đây là nhà tôi, không hoan nghênh người ngoài."

"Thiển Thiển, không được vô lễ như vậy!"

Vừa thấy "cục cưng" nhà mình bị tôi đuổi khéo, ba lập tức quát lớn:

"Bạn học tốt bụng đến đưa sách cho con mà con lại cư xử như vậy? Lập tức xin lỗi ngay!"

"Ôi, không sao đâu chú!"

Kỷ Phi ra vẻ rộng lượng, bước tới nắm lấy tay tôi, cười đến vui vẻ:

"Mình tin rằng bạn học Kỷ tốt bụng chắc chắn chỉ đang đùa với mình thôi, đúng không?"

Đã bao lần, cô ta cũng từng nắm tay tôi như thế, cười tươi rạng rỡ trước mặt mọi người.

Nhưng giữa những kẽ tay, cô ta giấu sẵn một cây kim nhọn, đâm mạnh vào lòng bàn tay tôi.

Sau đó, cô ta hạ giọng, dùng âm lượng chỉ đủ để tôi nghe thấy:

"Kỷ Thiển, nếu mày dám kêu lên, tao sẽ bảo ba mẹ đuổi mày ra khỏi nhà. Tin không? Tao có thể khiến mày chết thảm giữa đầu đường xó chợ."

……

Bây giờ, không biết vô tình hay cố ý, Kỷ Phi lại dùng móng tay khẽ lướt qua lòng bàn tay tôi.

Cơn ác mộng năm xưa tái hiện, khiến tôi bất giác run rẩy.

Nhưng giây tiếp theo, tôi bất thình lình ngẩng đầu lên, dồn hết sức lực tát thẳng vào mặt Kỷ Phi, đánh nghiêng cả đầu cô ta sang một bên.

Tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng vang lên.

Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả, chỉ điên cuồng lao vào ẩu đả với Kỷ Phi.

4.

Cuối cùng, anh trai túm lấy tôi, mạnh mẽ kéo ra.

"Cô điên rồi sao?!"

Hắn vung tay tát thẳng vào mặt tôi. Lực quá mạnh khiến tôi ngã lăn xuống đất, đầu óc ù đặc, ong ong như sắp nổ tung.

Những mảnh sứ vỡ dưới sàn cắm sâu vào lòng bàn tay tôi, máu chảy đầm đìa.

Nhưng chẳng ai thèm nhìn tôi lấy một cái.