Một Đời Quý Giá

Chương 10:



Thật ra ta không muốn hắn mình động thủ. Con người hắn, miệng cứng bao nhiêu, lòng mềm bấy nhiêu, hà cớ gì cuối cùng lại để hắn đau khổ cả đời.

Nhưng ta cũng không dám tự kết liễu trong căn nhà này, đây là nơi chứa đựng những ký ức quý giá nhất của gia đình bốn người bọn họ.

Vậy thì học theo Ngô Tiểu Bàn năm xưa vậy. Trong nước sạch sẽ, may mắn nước chảy xiết một chút, hắn cũng không cần nhìn thấy bộ dạng cuối cùng của ta.

Quyết định được lối đi của mình, ta liền bình tĩnh chờ đợi.

Nhưng điều ta đợi được, lại là Triển La Nhất đã đi rồi, và đôi phu thê Hà Hoa vội vã quay về trong đêm.

Bọn họ đã chuẩn bị cho ta một hộ tịch giả và lộ dẫn, cùng một ít hành lý và hai mươi lượng bạc, bảo ta không được chậm trễ một khắc nào mà phải đi ngay.

Mỗi bước mỗi xa

Lúc này ta mới biết Triển La Nhất đã biết thân phận của ta như thế nào.

Thì ra trưởng thôn gọi hắn đi là do triều đình đã ban phát lệnh truy nã khắp các nơi.

Trưởng thôn giờ đã là lý trưởng, cũng nhận được một bản, truy nã hai hoàng tự duy nhất còn sống của Đại Diễn, một là ta, một là Tam ca ta.

Cho nên ta không thể ở lại trong thôn nữa, điều đó sẽ mang đến tai họa cho tất cả thôn dân.

Ta nắm chặt tờ lộ dẫn hỏi: "Vậy cái thứ này từ đâu ra? Hộ tịch giả và lộ dẫn không phải dễ làm đâu."

Ngô Thông cười cười: "Dù sao bây giờ ta cũng là một tú tài, lại còn là một tú tài rất trẻ, đương nhiên có cửa riêng của mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy những người khác trong thôn thì sao? Bọn họ biết thân phận của ta rồi? Cũng đồng ý các ngươi làm như vậy?"

Hắn ta vẫn cười: "Nửa đêm mọi người đều ngủ hết rồi, ngày mai trưởng thôn tự nhiên sẽ phát đi cho các thôn lân cận. Chẳng phải La Nhất ca đã nhốt ngươi lại rồi sao? Ngươi là lén lút bỏ trốn, không liên lụy đến bọn họ."

Đúng vậy, đương nhiên không liên lụy đến bọn họ. Lộ dẫn là do Ngô Thông làm, sau này nếu có chuyện xảy ra, hắn ta đương nhiên có cách gánh chịu mọi tội lỗi.

Thế nhưng chỉ để giữ lại cái mạng sống này của ta, cái mạng vốn dĩ không nên tồn tại trên đời, thật sự không đáng chút nào.

Hà Hoa nhìn thấu suy nghĩ của ta, dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y ta nói: "Triển La Trân, ngươi nghe rõ đây, nếu hôm nay đã bị bại lộ, bọn ta sẽ không chớp mắt mà giao ngươi ra. Mạng sống của ngươi đương nhiên không quan trọng hơn mạng sống của người khác. Nhưng giờ chưa có chuyện gì xảy ra, vậy thì mạng sống của ngươi quan trọng hơn những kết cục có thể xảy ra đó."

"Ngươi nhớ kỹ, khi ngươi đến đây mới mười tuổi, tay không dính bất kỳ nghiệp chướng nào. Ngược lại, ngươi đã cứu Tiểu Ngọc, dạy bọn ta biết chữ. Ngươi biết đó là ân tình lớn đến mức nào không? Ngay cả Vương Đại Trụ ngốc nhất, cũng có thể dựa vào cái này mà kiếm thêm hai lượng bạc mỗi năm, đó là thứ có thể cứu mạng đó."

Ngô Thông thì cau mày nhìn ta: "Trân Trân, phụ mẫu huynh đệ là không thể lựa chọn được. Nếu ngươi thật sự cảm thấy hổ thẹn, thì trả lại một mạng cho thế gian này có thể bù đắp được gì chứ? Chi bằng suy nghĩ xem, ngươi sống sót, có thể mang lại lợi ích gì cho thế gian này đi."

---

Vấn đề này, ta suy nghĩ đến ba năm. Trong ba năm này, ta đã đi qua rất nhiều nơi, đa phần là các vùng nông thôn.

Ban đầu còn lo lắng người khác sẽ nhận ra ta, sau này mới phát hiện so với việc ta là công chúa mất nước thì thậm chí còn nhiều người quan tâm đến việc nhà ai trồng cải trắng tốt hơn.

Thế là ta dừng chân ở mỗi thôn vài tháng, giống như hồi còn ở thôn Hạnh Hoa vậy, mở một lớp học đơn giản, miễn phí giảng Thiên tự văn từ đầu đến cuối vài lần.

Càng đi về sau, càng có nhiều gia đình nguyện ý gửi con cái đến. Bởi vì chính sách chia ruộng chia đất của triều đại mới càng ngày càng được phổ biến, chỉ cần có thể ăn no một nửa, đa số các gia đình đều không nỡ để con cái vì phải làm việc mà bỏ lỡ cơ hội biết chữ.

Có lẽ triều đại mới một ngày nào đó cũng sẽ trở thành triều đại cũ, nhưng hiện tại, nó là niềm hy vọng mà bách tính thiên hạ mong chờ nhất.