Vậy nên khi Thần Vương tìm đến ta, ta liền đồng ý ngay kế hoạch của hắn ta.
Thế đạo này đã bị người Thẩm gia làm loạn, vậy thì để người Thẩm gia kết thúc, rất công bằng.
Vị hoàng tử khôn khéo này nhìn ta đầy thú vị: "Ngươi đồng ý sảng khoái như vậy, sẽ không phải đã sớm tính toán tìm ta rồi đấy chứ? Ngươi biết Triển La Nhất đang ở trong doanh trại của ta?"
Ta yên lặng gật đầu.
Từ ngày Triển La Nhất nhìn ta bằng ánh mắt sát ý đó, ta đã biết những lý do hắn từ chối hôn sự trước đây đều là thật.
Hắn còn có việc chưa làm xong, việc đó chính là lấy mạng Tam ca ta.
Hắn thật ngốc, năm đó nếu chịu ở lại kinh thành thêm một năm, dựa vào kinh nghiệm từng ra chiến trường, thế nào cũng có thể quay lại quân doanh lập nghiệp.
Nhưng hắn sợ ta, kẻ vướng víu này, bị người khác phát hiện, vậy mà lại chọn đưa ta về quê khổ cực dạy ta bản lĩnh.
Mặc dù là vậy, hắn cũng không quên việc mình phải làm, nên hắn rèn luyện ta tự lập, chỉ vì sớm muộn gì hắn cũng phải đi, và không biết có ngày trở về hay không.
Nếu đã thế, hắn nhất định sẽ đầu quân dưới trướng vị Thần Vương phụ trách tiêu diệt Tam ca của ta.
Mà ba năm nay, ta cũng luôn theo dõi hành tung của hắn.
Sắc mặt Thần Vương nghiêm trang hơn một chút: "Ngươi đã có đại nghĩa như vậy, vậy ta cũng sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi, ta để ngươi gặp hắn một lần thì thế nào?"
Ta dứt khoát đáp: "Không gặp. Giao dịch giữa ta và ngươi chỉ có hai điều kiện: thứ nhất, vĩnh viễn không truy cứu những người từng giúp đỡ ta; thứ hai, vĩnh viễn không để Triển La Nhất biết ta đã làm gì."
Hắn đã muốn ta sống, vậy thì cứ để hắn nghĩ ta vẫn đang phiêu bạt ở một góc nào đó trên thế gian này đi.
Mỗi bước mỗi xa
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai ngày sau, tại Phàn Thành do tàn dư Đại Diễn tập hợp chiếm đóng, ta với quần áo rách rưới đã chặn Tam ca lại, huynh ấy vẫn yêu thương ta như xưa, vừa thấy ta, liền lập tức đưa ta về phủ.
Vàng bạc châu báu, sơn hào hải vị, cứ thế như nước chảy vào sân viện của ta.
"Tiểu Dung Dung của chúng ta ở bên ngoài chịu khổ rồi, Tam ca nhất định sẽ bù đắp lại hết cho muội, nào, muội ăn chén huyết yến này đi, tội nghiệp, mặt mũi vàng vọt không còn chút m.á.u nào cả.”
"Mẫu hậu tối qua đã báo mộng cho ta, ta biết có chuyện tốt rồi. Tiểu Dung Dung, cảm ơn muội vẫn còn sống, muội cứ đợi đi, Tam ca nhất định sẽ đưa muội về nhà."
Đôi khi ta thoáng thất thần, ta còn nghi ngờ có phải Triển La Nhất đã nhầm lẫn rồi không, thực ra người đó không phải Tam ca ta, thực ra đó là kẻ quần là áo lụa nào đó giả mạo.
Cho đến khi một tiểu cô nương toàn thân bầm tím chạy ra từ căn viện hẻo lánh phía hậu viện, mang theo sự sợ hãi, mang theo sự hận thù, thẳng thừng ngã xuống trước mặt ta. Tuổi của nàng ấy, có lẽ cũng bằng tuổi Tiểu Bối khi chết, cũng bằng tuổi ta khi ra khỏi cung.
Thì ra kẻ biến thái, chưa bao giờ là ca ca của người khác.
Vậy nên vào cái ngày đã hẹn với Thần Vương, ta không chút run rẩy mà cắm con d.a.o vào n.g.ự.c Thẩm Dật.
Con d.a.o đó là vật duy nhất ta mang theo từ Triển gia, nó ở trong bếp dùng để thái rau, ở trong tay Triển La Nhất, nó dạy ta cách g.i.ế.c người tự vệ.
Tam ca ta với vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin nổi ngã xuống vũng máu, miệng vẫn hỏi ta tại sao.
Đúng vậy, ta cũng muốn hỏi tại sao, tại sao huynh yêu thương muội muội mình đến vậy, lại đẩy muội muội người khác vào đường cùng.
Sau khi thuộc hạ bên cạnh huynh ấy phản ứng lại đ.â.m con d.a.o vào người ta, bọn ta ngã xuống cùng một vũng máu. Thiên hoàng quý tộc gì chứ, đến khoảnh khắc này, bọn ta đều trở thành hai cái xác không ai quan tâm.
Đáng tiếc cái tên Thần Vương khốn kiếp đó là kẻ nói lời không giữ lời, đến cuối cùng, ta vẫn nhìn thấy Triển La Nhất xông vào.
Thật tốt, đời này còn có thể nhìn hắn lần cuối.
Thật tồi tệ, hắn sẽ không bao giờ quên được ta nữa.
Triển La Nhất, thật may mắn, đời này, ta chưa từng mở miệng nói yêu chàng.