Trong đám đông có người phát ra một tiếng kinh hô, ngay lúc mọi người định làm loạn, Triển La Nhất từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc đưa cho trưởng thôn: "Tiểu Ngọc cũng là người mà ta nhìn lớn lên, số tiền này coi như là ta thêm của hồi môn trước cho nàng ấy. Ngô đại bá, nói rồi nhé, đến lúc Tiểu Ngọc xuất giá ta chỉ mang mỗi cái miệng đến thôi đấy."
Ngô thẩm lau nước mắt cảm kích nói: "Đừng nói con bé xuất giá, sau này nhà ta có bất cứ hiếu hỷ gì cũng không cần ngươi bỏ ra thứ gì hết, chỉ cần ngươi đến là đã cho thẩm tử mặt mũi lớn nhất rồi."
Thỏi bạc đó có mười lượng, Triển La Nhất tuy thích sai bảo ta làm cái này cái kia, nhưng tiền bạc trong nhà chưa bao giờ giấu ta.
Đó là hơn một nửa số tiền tiết kiệm của bọn ta, sống ở đây bấy lâu nay, ta đã sớm có nhận thức cụ thể về tiền bạc. Mọi người cày cấy hai ba năm mới kiếm được mười lượng, huống hồ là tiết kiệm được mười lượng.
Hắn cho xong, Khương thẩm cũng lấy ra một lượng bạc đưa cho trưởng thôn nói: "Dù sao thì việc Tiểu Ngọc xuất giá cũng phải có quà, nhà ta cũng cho trước là được rồi."
Bọn họ ngay lập tức có thể lấy ra nhiều bạc như vậy, rõ ràng là khi nãy đến muộn là do về nhà lấy bạc.
Nhưng những thôn dân khác thì không thể vô duyên vô cớ mang tiền trong người, trưởng thôn mắt đảo một vòng rồi quay sang đám trẻ bọn ta hô: "Đại Trụ, nhanh, về nhà bảo tổ mẫu con lấy hai lượng bạc qua đây."
Đại Trụ là tôn tử của ông ấy, nghe xong liền đáp một tiếng rồi biến mất tăm. Có trưởng thôn dẫn đầu như vậy, những người không có tiền cũng từng nhóm trở về nhà lấy tiền.
Mọi người trên mặt không hề phản đối, miệng thì lẩm bẩm những lời lẽ của Triển La Nhất, dù sao thì cũng coi như là tiền lễ trước.
Ta ngẩng đầu nhìn Triển La Nhất, rõ ràng vẫn là gương mặt đó con người đó, nhưng có điều gì đó lại âm thầm thay đổi trong lòng ta, hắn dường như, tốt hơn và đáng tin cậy hơn những gì ta biết.
---
Thôn làng không lớn, mọi người nhanh chóng mang tiền tới.
Thế nhưng tình làng nghĩa xóm ở nông thôn có hạn, cũng chỉ vài chục văn tiền, không phải nhà ai cũng có đủ của cải để cho bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gom góp đến cuối cùng, cũng chỉ được hơn mười sáu lượng, phần lớn vẫn là của ba nhà bọn ta.
Trưởng thôn đếm xong tiền đưa cho phụ thân của Ngô Thông nói: "Đây là tiền mọi người góp cho Tiểu Ngọc, đã nói rồi đấy, đến lúc Tiểu Ngọc xuất giá bọn ta chỉ mang mỗi cái miệng đến thôi. Nếu tiệc rượu mà làm không ra gì, ta là người đầu tiên đánh ngươi. Còn số tiền còn lại, nhà ngươi tự lo liệu đi."
Mười sáu lượng cộng với năm lượng, vẫn còn thiếu gần hai mươi chín lượng, đó hoàn toàn không phải là số tiền mà một gia đình bình thường có thể tích cóp được.
Phụ thân của Ngô Thông đầy hy vọng nhìn trưởng thôn đếm xong tiền, phát hiện vẫn còn thiếu nhiều như vậy, lại bắt đầu khóc lóc: "Phải làm sao đây, hơn hai mươi lượng bạc, dù có bán cả nhà bọn ta cũng không đủ. Mọi người làm ơn thương xót, góp thêm chút nữa đi."
Mỗi bước mỗi xa
Vừa khóc, mắt ông ta vẫn không ngừng quét qua mọi người, hy vọng lại xuất hiện một Triển La Nhất nữa. Thế nhưng lần này, không ai động đậy nữa, còn có người thì thầm bàn tán ông ta không biết đủ, ai cũng không ngờ, lại là Ngô Tiểu Bàn đứng ra.
Kể từ khi Hà Hoa thì thầm vào tai hắn ta những lời đó, hắn ta vẫn luôn nắm chặt nắm đ.ấ.m đứng yên lặng.
Lúc này lại dũng cảm đứng ra, mặc dù giọng nói vẫn còn hơi run, nhưng từng chữ từng câu đều rất rõ ràng, hắn ta nói: "Phụ thân, tối qua con đều nghe thấy rồi, phụ thân nói trong nhà còn vài lượng bạc, nếu con thật sự có thể vào thành thì bán ruộng đi góp được ba mươi lượng để mua nhà trong thành. Phụ thân bán ruộng đi, tiểu muội không thể đến cái nơi đó được."
Phụ thân hắn ta lập tức hoảng hốt, trừng mắt nhìn hắn ta hét lên: "Đứa con nít con biết gì mà nói, bán ruộng rồi ngươi lại không vào thành được, cả nhà chúng ta đi uống gió tây bắc hết à?"
Ngay cả Ngô thẩm nghe lời hắn ta cũng do dự: "Bán ruộng? Cái này, không có ruộng sau này con làm sao cưới tức phụ được."
Mà hắn ta như đã diễn tập trong đầu, miệng la lên "Nếu hai người không đồng ý, bây giờ con sẽ nhảy sông tự vẫn, còn cưới tức phụ gì nữa!", thân thể liền như mũi tên lao về phía bờ sông.
Cạnh nhà hắn ta có một cái ao nước, phụ thân hắn ta sợ đến mức há to miệng muốn gọi cũng không phát ra tiếng.
May nhờ Triển La Nhất nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy hắn ta, Ngô đại bá lúc này mới mấy bước sải tới, vỗ bôm bốp vào người hắn ta: "Ta cho ngươi làm loạn, thằng con bất hiếu này, lão tử còn sống sờ sờ đây mà ngươi dám tìm đường chết, lão tử đánh c.h.ế.t ngươi!"
Ngô Thông mắt đỏ hoe đáp lại: "Dù sao người dám bán Tiểu Ngọc thì con dám nhảy sông tự vẫn, có bản lĩnh thì người cứ canh con mỗi ngày, không thì con luôn tìm được cơ hội, người liệu mà làm đi."
Một bộ dáng dầu muối không vào, khiến phụ thân hắn ta tức đến mức mắng hắn ta nghiệt chướng không ngớt. Nhưng đến cuối cùng, phụ thân hắn ta rốt cuộc cũng ngừng mắng mỏ, thất bại quay người hỏi trưởng thôn có thể bán ruộng ở đâu.