Một Đời Quý Giá

Chương 6



Cả thôn đều hành động, mọi người cùng Ngô đại bá đến nhà phú hộ thôn bên bán ruộng. Nam nhân trong thôn dưới sự dẫn dắt của Triển La Nhất, cả đêm mang số tiền đó vào thành.

Lần đầu tiên trong nhà chỉ còn lại một mình ta. Hà Hoa sợ ta sợ hãi, ôm gối của nàng ấy đến nằm chung chăn với ta, còn lòng ta lại rối bời.

Sau khi cửa cung bị phá, dù gặp được người tốt như Triển La Nhất đưa ta về nhà, thực ra trong lòng ta vẫn còn oán hận và sợ hãi. Oán hận hắn cũng là một thành viên trong số những kẻ phản tặc kia, mặc dù mẫu hậu trước khi mất đã nhiều lần nhấn mạnh với ta rằng, đây là nghiệt chướng mà Thẩm gia bọn ta tự gây ra, nhưng đó dù sao cũng là nước nhà của ta.

Nhưng ta cũng sợ, sợ ngay cả hắn cũng không cần ta. Ra khỏi cung mới biết, về cách sống sót, ta quả thực là một kẻ bị nuôi phế.

Thế nên dù mệt mỏi, dù thỉnh thoảng cảm thấy tủi nhục, ta vẫn nghiến răng làm theo yêu cầu của Triển La Nhất.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng con người ai cũng có cảm xúc, những bất mãn tích tụ lại, cuối cùng đã bùng phát khi hắn bảo ta xử lý những thứ bẩn thỉu.

Thế nhưng sau ngày hôm nay, ta mới biết mình ngây thơ đến mức nào.

Thì ra những dân chúng bình thường không cần phải trải qua cảnh nhà tan cửa nát, chỉ vì không biết chữ mà có thể bị bán đi.

Thì ra số tiền một bộ quần áo, một đôi giày của ta trước đây có thể ép bọn họ phải bán ruộng bán đất, khuynh gia bại sản để gom góp.

Thì ra cuộc sống của người dân còn khó khăn hơn rất nhiều, không chỉ đơn thuần chỉ là ăn uống thiếu thốn như ta vẫn nghĩ bấy lâu nay.

Và ta cũng có tai, biết rằng đây đã là cái gọi là ngày tháng tốt đẹp mà triều đại mới mang lại. Khi phụ hoàng ta còn tại vị, cảnh dân gian thảm khốc hơn gấp mười lần.

Ta hoàn toàn, ngay cả một chút tư cách để oán hận cũng không có.

Thậm chí, ta thực sự xứng đáng được sống sao?

Hà Hoa liếc nhìn sắc mặt ta, tưởng ta vẫn còn giận Triển La Nhất, kéo tay áo ta nói: "Haiz, vốn dĩ La Nhất ca không cho ta nói cho ngươi biết, nhưng tính khí ngươi lớn quá. Thực ra huynh ấy đối xử với ngươi hung dữ như vậy đều là cố ý. Huynh ấy thấy ngươi quá không đề phòng người khác, tưởng ngươi ôm cái ý nghĩ đó mà vẫn đi theo huynh ấy về không bỏ trốn, nên huynh ấy mới không muốn ngươi nghĩ huynh ấy là người tốt, để tránh cho ngươi sau này gặp người khác cũng không biết đề phòng."

Lần đầu tiên ta biết Triển La Nhất lại nghĩ như vậy, sự chú ý của ta bị chuyển hướng một chút: "Ta còn tưởng hắn là ghét ta vụng về, không có chút năng lực sống nào nên mới muốn rèn luyện ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hà Hoa gõ vào trán ta: "Trân Trân nhà chúng ta cũng không quá ngốc nhỉ, còn biết La Nhất ca đang rèn luyện ngươi."

Nói rồi, nàng ấy hơi do dự nhìn ta rồi hỏi: "Ngươi có biết La Nhất ca từng có một muội muội ruột không?"

Ta khẽ đáp một tiếng, đứa bé gái mà Khương thẩm ngập ngừng nhắc đến vào ngày đầu tiên ta đến, sau này ta cũng đã hỏi, nhưng mỗi lần Triển La Nhất đều sầm mặt bỏ đi, ta liền không hỏi nữa.

"Nhà ta và nhà La Nhất ca khi mới chạy nạn thì quen biết nhau. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau suốt chặng đường, tình nghĩa khác hẳn những nhà khác, nên biết rõ hơn một chút. Tiểu Bối muội muội chạc tuổi ta, cả nhà Triển thúc đều thương muội ấy, dù trong thời loạn lạc như vậy, vẫn bảo vệ không cho muội ấy chịu chút khổ sở nào. Nói ra thì, còn lợi hại hơn cả nhà Ngô Tiểu Bàn nữa."

"Thế nhưng bảo vệ quá mức thì sẽ phải chịu khổ thôi. Lúc đó bọn ta vừa đến thôn Hạnh Hoa, mọi người đều bận khai hoang, muội ấy cứ thế bị mấy người lạ nói vài câu dụ dỗ đi mất. Triển thúc Triển thẩm đi tìm, kết quả đều bặt vô âm tín, đợi đến khi gặp lại, thì đã là ba t.h.i t.h.ể không còn hơi thở."

"Ngươi nói gì? Chết hết rồi sao? Là ai? Là ai lại vô nhân tính đến vậy?" Ta không thể tin nổi mà che miệng lại, người thân của hắn lại mất đi theo cách này, thậm chí còn thảm khốc hơn cả ta.

---

Hà Hoa cười khổ một tiếng: "Không biết, lúc đó La Nhất ca không có ở nhà, đợi đến khi huynh ấy về, huynh ấy như phát điên lao ra đuổi theo hai ngày hai đêm, sau khi về, không ăn không uống quỳ trước linh đường ba ngày. Phụ mẫu ta hỏi mãi có đuổi kịp không cũng không nói, chỉ gói ghém vài bộ quần áo rồi nói muốn đi theo nghĩa quân báo thù."

"Năm đó huynh ấy mới mười hai tuổi, còn nhỏ hơn ta bây giờ một tuổi, mẫu thân ta không cho huynh ấy đi, huynh ấy liền nửa đêm lén lút bỏ đi. Mẫu thân sau này mỗi khi nhớ đến đều rơi lệ, nói những kẻ tàn độc đó nhất định là quan lại, nên La Nhất ca mới không nói sợ liên lụy đến bọn ta. Nhưng đó là phụ mẫu và muội muội ruột của huynh ấy, dù có mất mạng huynh ấy cũng muốn báo thù."

"Bọn ta không làm được gì nhiều, chỉ có thể mùng một mười lăm thắp hương cho Bồ Tát phù hộ huynh ấy, nói thật lòng, những năm nay bọn ta không ai nghĩ huynh ấy có thể sống sót được. Chiến trường đó là nơi nào chứ, một đứa trẻ chưa lớn hẳn, làm sao sống được?"

"Thế nhưng một năm trước huynh ấy lại nhờ người mang tin về nói sắp trở về, còn muốn đưa một người về. Đừng nói là mẫu thân ta vui mừng đến mức nào, ngày nào cũng đứng ở đầu thôn ngóng trông, bà ấy còn tưởng La Nhất ca không chỉ sống sót mà còn có người trong lòng, kết quả nhìn thấy ngươi nhỏ như vậy, mới làm ra cái trò ở đầu thôn đó."

"Cho nên La Nhất ca không muốn ngươi trở thành Tiểu Bối muội muội, huynh ấy muốn ngươi sống lâu dài, dựa vào chính mình cũng có thể sống sót."

Nàng ấy dần dần buồn ngủ, nheo mắt nói câu cuối cùng: "Trân Trân, một mình thật đáng thương. La Nhất ca tốt như vậy, ngươi đừng sợ huynh ấy, hãy ở bên huynh ấy nhiều hơn đi."

Ta nhìn bộ dạng ngủ như mèo con của nàng ấy, khẽ đáp một tiếng được, ném cái suy nghĩ có xứng đáng được sống hay không vừa rồi ra ngoài trời.

Trên đời này còn có một người cố gắng hết sức để ta sống tốt, vậy thì cuộc sống của ta, hẳn vẫn còn giá trị của nó.