Một Đứa Trẻ Tự Do

Chương 13



Tôi cầm đúng một trăm tệ.

Buổi sáng ăn bánh bao, uống nước lạnh.

Buổi trưa ăn mì gói rẻ nhất.

Buổi tối vào căng tin xin một phần cơm trắng, lấy gói gia vị còn lại từ bữa trưa pha với nước nóng chan vào mà ăn.

Cứ thế, tôi vượt qua một mùa đông dài, lạnh, đói, và đầy cô độc.

Nếu khi đó, ba để tôi ăn no một chút, nếu ông nói với tôi vài câu ấm áp, có thể, tôi sẽ sẵn sàng chăm sóc ông, cả đời hiếu thuận.

Mẹ kế cũng dẫn bé Ưu Ưu đến.

Bà ấy là người thành phố, chưa từng thích quê.

Kết hôn với ba nhiều năm, chưa từng về làng một lần.

Bà nở nụ cười giả lả, đẩy Ưu Ưu đến trước mặt tôi:

“Ưu Ưu, gọi chị đi con. Chị thi đỗ đại học giỏi lắm đấy. Sau này nhờ chị kèm con học, để con thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, chịu không?”

Ưu Ưu ngây thơ ngẩng đầu hỏi mẹ:

“Mẹ, chị không phải ăn xin sao? Chị là ăn xin hả?”

Cả tiệc mừng bỗng lặng ngắt như tờ.

Không biết ai cười gượng chữa thẹn:

“Con bé Ưu Ưu… nói chuyện lanh lợi thật đó!”

Mẹ kéo tôi ra một góc, trợn tròn mắt:

“Con đừng bị bà mẹ kế kia lừa. Bà ta trước giờ chưa từng ưa con. Giờ con đậu đại học, lại bày ra cái mặt vui vẻ đó!”

Thế còn mẹ thì sao?

Mẹ kế không sinh ra tôi, không thương tôi, là lẽ đương nhiên.

Nhưng mẹ là mẹ ruột của tôi.

Mẹ cũng chưa từng yêu thương tôi thật lòng mà.

Có đứa nhỏ đang lăn ra đất ăn vạ trong tiệc mừng.

Có gã đàn ông uống quá chén, chửi bới ầm ĩ.

Có hai bà lớn tiếng cãi vã, đỏ mặt tía tai.



Rất náo nhiệt.

Nhộn nhịp đến mức tôi cảm thấy bữa tiệc này chẳng hề liên quan gì đến tôi.

Tôi rời khỏi rạp cưới, ngồi một mình dưới tảng đá lớn ngoài sân.

Con đường lên núi không ai chăm sóc, cỏ dại và dây leo mọc um tùm che lối.

Một nhánh dây mâm xôi bò ra, trên đó treo lủng lẳng một chùm quả đỏ.

Tôi hái một trái, bỏ vào miệng.

Chua loét.

Tôi nhớ lại… những trái mâm xôi chị Hương Liễu hái cho tôi khi nhỏ, luôn ngọt lịm.

Tiệc tàn, mẹ lén dúi cho tôi 500 tệ.

Bảo đó là tiền để dành riêng, cho tôi làm sinh hoạt phí.

“Sau này nếu khó khăn, cứ nói với mẹ nhé. Con giỏi thế này, phải giúp đỡ em trai sau này đấy!”

Cậu tôi người xưa nay rất ít lui tới cũng kéo tôi lại, vừa khen ngợi, vừa dúi cho tôi 200 tệ:

“Nhà cậu cũng khó khăn, trước đây chẳng giúp gì được con. Đừng trách cậu nghen!”

Những người từng nghi ngờ, chê bai tôi những bà cô, bác, chú, dì… giờ ai nấy đều nở nụ cười thân thiện.

Ai đó từng nói:

“Khi bạn thành công, bạn sẽ phát hiện xung quanh toàn là người tốt.”

Thật ra, khi bạn leo đủ cao, đến mức họ không thể với tới, họ sẽ giấu đi rắn độc trong tay áo, thay bằng gương mặt lấy lòng tươi cười.

Nhưng thứ tôi muốn, là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không phải dệt hoa trên gấm.

Gấm hoa chỉ là phụ họa. Sưởi ấm mới là cứu mạng.

Sau khi lên đại học, chị Hương Liễu đến thăm tôi một lần.

Tôi dẫn chị đến ký túc xá, cùng đi ăn căng tin, thậm chí còn đưa chị đến ngồi học chung một buổi.

Chị ngại ngùng:

“Chị không phải sinh viên ở đây, lỡ bị phát hiện thì sao?”

Tôi cười:

“Không sao đâu, thầy cô không để ý mấy cái này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Suốt buổi học, chị ngồi nhìn chằm chằm giảng viên trên bục giảng.

Tan học, chị cười rạng rỡ:

“Thì ra… đây là cuộc sống của sinh viên đại học. Vậy là chị cũng từng được làm sinh viên rồi nhé!”

Chị mang đến rất nhiều mỹ phẩm, quần áo.

Bạn cùng phòng tôi trầm trồ:

“Toàn đồ hiệu đó! Đắt lắm luôn á!”

“Chị cậu chịu chi ghê ha!”

Tôi cười:

“Chị nói ở nước ngoài mua mấy cái này rẻ lắm.”

Và chính khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy một cơ hội kinh doanh.

Lúc đó, mua sắm online vẫn chưa phổ biến.

Mọi người vẫn quen ra trung tâm thương mại để mua mỹ phẩm nhập khẩu, giá đắt đến mức không tưởng.

Khoảng thời gian ấy, chị Hương Liễu chạy tuyến Nhật - Hàn, chu kỳ rất ngắn, có thể quay về nhanh.

Chị rủ cả đồng nghiệp cùng làm hàng xách tay.

Ngoài lương chính, chị còn kiếm được khá nhiều tiền bên ngoài.

Cũng chính trong khoảng thời gian đó, tôi nhìn rõ được sự chênh lệch giữa người với người.

Cùng là sinh viên đại học:

Có người mua túi xách mấy ngàn đến chục ngàn, mắt không chớp.

Còn tôi, muốn ăn một phần thịt 5 tệ trong căng tin cũng phải xót xa nửa buổi.

Có người sinh ra ở Rome.

Còn chúng tôi, có gắng hết sức cũng chỉ có thể lê lết tới chân tường thành.

Khi đã quen việc, chị Hương Liễu trở nên thân thiết với các quầy mỹ phẩm.

Nhiều lúc, không cần trực tiếp đi, chỉ cần gửi địa chỉ, họ sẽ chuyển hàng giúp đến tận tay khách.

Lúc đó, tốc độ vận chuyển còn chậm, người ta sẵn lòng đợi một, hai tháng để mua được món hàng yêu thích.

Tôi học chuyên ngành tiếng Anh, ngoại ngữ hai là tiếng Nhật, có học thêm cả tiếng Hàn.

Chị mua cho tôi một chiếc laptop.

Tôi thường thức khuya hỗ trợ chị liên hệ khách, xử lý đơn hàng.

Cả năm, chị sống bấp bênh trên biển, vậy mà vẫn thuê một căn hộ nhỏ ở đất liền.

Mỗi dịp nghỉ hè hay Tết, tôi không về nhà.

Giao thừa, chúng tôi ăn lẩu trong căn hộ nhỏ.

Ngoài kia, đường phố từng ngày đông nghẹt, giờ vắng hoe không bóng người.

Sau khi tôi lên đại học, bố mẹ thường xuyên chủ động liên lạc.

Hỏi tôi sống có ổn không.

Hỏi sinh viên năm trên ra trường lương bao nhiêu.

Hỏi vì sao Tết tôi không chịu về.

Về đâu mới gọi là nhà?

Nhà của ba?

Nhà của mẹ?

Hay căn nhà vách đất hở toang gió trên đỉnh núi?

Không. Đó không phải nhà của tôi.

Chỉ nơi có chị Hương Liễu, người đã dẫn tôi vượt qua quãng tối tăm nhất cuộc đời, mới thực sự là nhà của tôi.

Năm ba đại học, căn hộ cạnh nhà tôi có người cần bán gấp.

Giá rẻ hơn thị trường vài vạn tệ, nhưng chủ nhà yêu cầu thanh toán một lần.

Khi đó, chính sách mua nhà ở Thượng Hải vẫn chưa nghiêm, người ngoại tỉnh chỉ cần nộp bảo hiểm xã hội một năm là được mua.

Căn hộ đó rộng hơn 70m², nhà cầu thang, diện tích sử dụng rất cao.

Chị rất muốn mua.

Bạn bè ai cũng can ngăn:

“Hơn 70 vạn, đắt quá rồi!”

“Giờ mua là ôm b.o.m giá đỉnh đấy.”

“Về quê mua được hai căn, lại gần cha mẹ, anh chị em.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com