Trước môn thi đầu tiên của kỳ thi đại học, tiếng ve ngoài cửa sổ kêu inh ỏi.
Tôi chợt nhớ lại mùa hè năm tôi mười tuổi, tôi vào rừng nhặt xác ve sầu để bán.
Nhặt một lúc, tôi vui quá quên cả thời gian.
Đến khi nhận ra thì trời đã tối sẫm, và tôi... lạc đường.
Chuyện đó người quê gọi là “ma dẫn lối”.
Tôi đi lòng vòng, không cách nào thoát khỏi cánh rừng ấy.
Trời tối đen.
Tôi vừa đói, vừa sợ, tuyệt vọng đến cùng cực.
Không có bố mẹ bên cạnh.
Chắc sẽ không ai biết tôi mất tích.
Có lẽ, tôi sẽ c.h.ế.t lặng lẽ trong khu rừng này.
Như những chiếc lá rụng mục nát dưới chân tôi.
Chẳng ai biết chúng từng rơi xuống từ cành cây nào.
Tôi dựa vào gốc cây, mơ màng sắp ngủ thì nghe có người gọi:
“Trinh Trinh... Trịnh Trinh!”
Tiếng gọi mỗi lúc một gần. Ánh đèn pin rọi thẳng vào mắt tôi.
Là chị Hương Liễu…
Chị lúc ấy rất giận:
“Em đi sâu thế này là muốn làm mồi cho sói à? Nhặt ve sầu cũng không gọi ai đi cùng hả?”
Số ve sầu ấy bán được 15 tệ.
Tôi dùng số tiền đó mua cho chị một đôi dép mới.
Chị đã giẫm hỏng dép trong lúc đi tìm tôi, lúc tìm thấy tôi, chân chị trần trụi đầy vết xước nhỏ.
Chị Hương Liễu à, từng năm từng tháng nỗ lực đến hôm nay… Em chắc chắn làm được, đúng không?
Năm đó, kỳ thi đại học công bố điểm lúc 5:30 chiều.
Sau khi thi xong, thầy Trịnh giới thiệu cho tôi 2 học sinh cần gia sư, 15 tệ/giờ.
5:10 chiều, tôi dạy xong.
Vừa bước ra khỏi cầu thang, tôi nhìn thấy chị Hương Liễu đứng dưới gốc long não, mặc sườn xám, đi giày cao gót đỏ.
Tôi sững người.
Chị bước tới kéo tay tôi:
“Ngẩn người làm gì? Sắp có điểm rồi, mình tới quán net thôi!”
Tôi không rành máy tính, gõ số báo danh nhập sai mấy lần.
Cuối cùng, chị giành lấy bàn phím:
“Em đọc, chị gõ.”
Thời gian như ngưng đọng.
Chờ đợi dài như cả thế kỷ.
Sau đó, màn hình chuyển sang hiển thị điểm số...
641 điểm.
Năm đó, điểm chuẩn khối Tự nhiên của trường top đầu chỉ là 535.
Tôi dụi mắt, xác nhận rằng mình không nhìn nhầm.
Tay tôi cứ lau đi lau lại trên màn hình máy tính.
Chị Hương Liễu gõ nhẹ vào đầu tôi:
“Đồ ngốc, em thi được 641 điểm đó!”
Tôi ngơ ngác hỏi:
“Thật sự là… 641 sao?”
Chị gật đầu thật mạnh: “Thật.”
Nước mắt tôi tuôn ra như vỡ bờ, tôi ôm chầm lấy chị:
“Tốt quá rồi… Em sợ lắm, sợ mình thi không nổi… Sợ khiến chị thất vọng…”
“Em sợ làm lãng phí số tiền chị vất vả kiếm được.”
“Sợ phụ lòng niềm hy vọng chị đặt nơi em.”
Chị ôm tôi thật chặt:
“Trinh Trinh, em giỏi quá! Em làm được rồi! Chị tự hào về em biết bao nhiêu!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ra khỏi quán net, chị thay bộ sườn xám và đôi giày cao gót đỏ.
“Chị mặc vậy là để lấy may đó. Mở cờ khai chiến, đỏ thắm rực rỡ! Gót chân suýt nữa phồng cả lên rồi.”
Tối đó, chúng tôi đi dọc bờ đê hồ Đông, đi mãi, nói mãi.
Ba năm xa cách, có biết bao điều phải nói.
Đến tận khuya, cả hai đứa khản giọng, rát cổ.
Trời tờ mờ sáng, ánh bình minh len lỏi qua chân mây.
Chị ôm tôi lần nữa:
“Chị mua vé tàu lúc mười giờ, bây giờ phải đi rồi.”
“Chị chỉ được nghỉ có bốn ngày, sao phải về tận đây?”
Hồi đó chưa có tàu cao tốc, đi tàu phải ngồi hơn mười tiếng đồng hồ.
Chuyến đi lẫn về rất mệt.
“Lần trước chị lỡ mất lúc em có điểm thi cấp 2, chị không muốn lại lỡ khoảnh khắc em biết điểm thi đại học.”
“Chị là chị của em, chị muốn có mặt ở tất cả những cột mốc quan trọng nhất trong đời em.”
Trước khi đi, chị khẽ ôm tôi, nói:
“Em nhớ đăng ký trường ở Thượng Hải hoặc gần đó. Như vậy sau này mình còn được gặp nhau thường xuyên.”
Công ty của chị đặt trụ sở chính ở Thượng Hải.
Chị từng nói, chị muốn đến Tử Cấm Thành, Vạn Lý Trường Thành, và tháp Đông Phương Minh Châu.
Ít nhất, chị đã hoàn thành một phần ước mơ rồi.
Tôi bàn với thầy Trịnh, cân nhắc từng chút một, cuối cùng chọn một trường 985 ở Thượng Hải.
Khi ấy, điểm vào trường vẫn chưa cao.
Vài năm sau, khi tôi đã tốt nghiệp, điểm chuẩn trường đó đã vượt xa tầm với của tôi năm ấy.
Khi giấy báo trúng tuyển gửi về, cả làng biết tôi đậu đại học ở tận Thượng Hải.
Họ ngạc nhiên, tấm tắc:
“Trinh Trinh giỏi thật đó!”
“Con bé này đúng là tổ tiên phù hộ!”
Chị Mạnh vừa ăn hạt dưa vừa đảo mắt:
“Giỏi? Mấy người biết nó cực cỡ nào không? Tết đêm Giao Thừa, tôi thấy nó còn ngồi học. Theo tôi, nó phải vào tận Thanh Hoa hay Bắc Đại mới xứng tầm!”
Chỉ vỏn vẹn ba, bốn năm, người làng bắt đầu đi xa hơn.
Họ thấy được thế giới bên ngoài.
Họ hiểu được lợi ích của việc học.
Học giỏi có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Học giỏi được làm việc trong văn phòng có điều hòa.
Học giỏi không phải làm việc tay chân.
Người có học, có thể bước vào những trung tâm thương mại sạch sẽ sáng choang mà không hề thấy xấu hổ hay thấp kém.
Thậm chí, học giỏi rồi, con gái còn lấy được chồng tốt hơn.
Được nhận sính lễ cao hơn, tương lai có thể giúp đỡ lại gia đình, hỗ trợ anh em.
Có vẻ như… họ đã bước về phía trước.
Nhưng thật ra bọn họ vẫn như vậy… họ vẫn giậm chân tại chỗ chỉ là thay đổi phương pháp mà thôi.
Bố tôi về làng một chuyến, nhận được vô số lời ca ngợi:
“Anh thật có phúc. Con gái chẳng cần dạy, mà đỗ được đại học danh tiếng!”
“Sau này về già có người nuôi rồi nhé!”
“Sinh thêm đứa con trai nữa là đời trọn vẹn rồi!”
…
Bố quyết định tổ chức tiệc mừng đậu đại học cho tôi.
“Bao năm nay mừng cưới mừng sinh mà bỏ phong bì khắp nơi, giờ phải thu lại ít chứ!”
Ông thuê tám cổng hơi, mỗi cái 200 tệ, dựng thành một dãy dài từ chân núi tới tận đường lớn, trông oai phong rộn ràng.
Pháo hoa 50 tệ một quả, ông mua hẳn hai mươi quả, cho nổ một lèo giữa ban ngày.
Dưới ánh nắng chói chang, chẳng ai thấy pháo nổ, chỉ thấy nắng nóng và khói bụi.
Ông say đỏ mặt, vừa chỉ vào cảnh tượng huyên náo vừa hỏi tôi:
“Thấy không? Ba đối với con tốt lắm mà!”
Tôi lặng lẽ nhìn ông, rồi đáp:
“Mùa đông năm ấy, con đến tìm ba xin tiền sinh hoạt… Sao lúc đó ba không cho con thêm một chút?”
“Ba thà tiêu tiền vào những trò hình thức vô nghĩa như pháo, cổng hơi, cũng không nỡ rút thêm cho tôi dù chỉ một tờ giấy bạc nhỏ.”