Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 103







Phong Chỉ đưa tay xoa đầu Sa Tuyệt, giống như đang xoa đầu một con mèo:



“Ồ ồ, đáng thương quá đi.”



“Để em xử lý vết thương cho anh.”



Nói rồi cô lấy từ trong túi xách ra một bộ sơ cứu khẩn cấp, bên trong đủ cả: cồn iốt, bông, nhíp, bột thuốc trắng, băng gạc…



Sa Tuyệt lại nghiêng người ngã vào lòng cô, mặt mũi hạnh phúc rạng rỡ:



“Tiểu Chỉ, em đúng là thiên thần. Trên đời này không còn cô gái nào tốt hơn em nữa.”



“Làm sao anh lại may mắn đến thế, lại có thể gặp được em… Anh thật sự quá hạnh phúc rồi…”



Phong Chỉ chỉnh lại đầu của Sa Tuyệt, để anh gối lên đùi mình:



“Anh ngoan nào, đừng cử động nhé.”



Sa Tuyệt: “Vâng, em là bác sĩ, anh nghe lời bác sĩ Phong.”



Phong Chỉ nhẹ nhàng thổi thổi vết thương cho anh, sau đó lấy băng gạc lau máu…



Mọi người tại hiện trường:







Mẹ nó!



Họ vừa giúp Sa thiếu trả được mối thù lớn…

Kết quả bị nhồi cả đống “cẩu lương” ?



Khán giả trong phòng livestream:





[Giữa đêm thế này mà bắt chúng tôi xem cái này hả? Nghỉ lễ thức đêm xem chương trình giải trí dễ dàng gì đâu!]



[Đồ đáng ghét! Giờ này còn chưa ngủ đều là dân FA, sao lại hành hạ chúng tôi kiểu này!]



[Nếu hai người này mà nhan sắc thường thường hoặc lớn tuổi chút thì tôi còn chịu được… Đằng này vừa đẹp, vừa trẻ, còn có tiền… Mấy người muốn chúng tôi sống sao…]



[Trai xinh gái đẹp, tình cảm chân thật, còn hơn đống phim ngôn tình rẻ tiền, công nghiệp hóa ngoài kia!]



[Nam: Nhìn cái mặt hưởng thụ của Sa thiếu kìa! Tôi muốn xông vào, đập anh ta thêm vài chai rượu!]



[Nữ: 5555, Tuyệt ca đẹp trai quá! Tuyệt ca ngầu quá! Tuyệt ca mạnh mẽ quá! Tôi muốn sinh con cho anh ấy!]



Chửi thì chửi…



Nhưng lượng người xem trực tiếp không hề giảm chút nào.



Tiếc thay…



Phần chữ kết thúc đã xuất hiện.



Mọi người chỉ kịp thấy Phong Chỉ băng bó cho Sa Tuyệt…



Rồi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc luôn.



[Trời đất! Vừa phát “đường” được một nửa đã cắt? Chúng tôi ngủ sao nổi đây?]



[Cốt truyện xoay nhanh như chong chóng. Vừa hết màn báo thù kịch tính chưa đã, đã chuyển sang ngôn tình thần tượng rồi lại “tạch” một phát end scene…]



Tại hiện trường quay.



Các khách mời không thể chịu nổi nữa, rối rít hỏi đạo diễn Vi:



“Đạo diễn ơi, làm thêm giờ có đồ ăn khuya không?”



Đạo diễn Vi hơi khó xử:



“Nguyên liệu thì có, nhưng để nấu ngon thì cần thời gian…”



“Hay là… ăn mì gói?”



Mọi người: Nhìn nhau đầy chán ghét.



Thẩm Gia Tuấn giơ tay:



“Chúng tôi còn phải tẩy trang nữa, thôi thì đi ăn BBQ đi!”



Nghe vậy, các khách mời khác cũng đồng loạt gật đầu.



Tối nay xảy ra bao nhiêu chuyện, lại bị “cẩu lương” tra tấn đến vậy…



Không ăn chút đồ nướng thì thật có lỗi với bản thân.



Thẩm Gia Tuấn, Đường Điềm Âm, Tống Kim Thời thì đặc biệt hào hứng, cứ như vừa giành giải lớn, vừa tẩy trang vừa ríu rít bàn về diễn xuất.



Còn hai người khác thì… tâm trạng phức tạp.



Sa Ảnh Nhi và Lý Cửu, một người không cười nổi, một người cười gượng gạo.



Sa Ảnh Nhi trốn trong một góc tối, ngón tay vò chặt gấu áo, trong lòng rối như tơ vò:



“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”



“Mã Hóa Long đã xong rồi… Kế tiếp chắc đến lượt mình…”



“Sa Tuyệt sẽ xử mình thế nào đây?”



“Hu hu hu… Với độ điên và tàn nhẫn của Sa Tuyệt, kết cục của mình chắc chẳng dễ chịu…”



“Á á á! Là thiên kim tiểu thư nhà họ Sa, là idol hot nhất hiện nay, mình tuyệt đối không thể mất mặt trước cả nước được!”



Cách đó không xa.



Lý Cửu đang… emo nhẹ.



Tại sao vở “kịch bản sát nhân” ban nãy không có vai cho anh ta?



Chẳng lẽ là do anh ta không đủ đẹp trai? Hay là diễn xuất chưa đủ tốt?



Xét về nhan sắc, thì có thể kém hơn Sa Tuyệt một chút, nhưng không thua Thẩm Gia Tuấn chứ?

Diễn xuất thì có thể không bằng Tống Kim Thời, nhưng vẫn hơn Đường Điềm Âm và Thẩm Gia Tuấn mà?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Dù sao thì anh ta cũng từng được đề cử Nam Chính và Nam phụ xuất sắc nhất trong phim điện ảnh…



Chưa kể…



Anh ta còn là người có độ hot và lượt fan cao nhất trong tất cả khách mời…



Còn nữa…



Anh ta cũng là phe mình mà, phải không?



Kết quả là…



Vở “kịch bản sát nhân” vừa rồi, không những không có vai cho anh ấy, mà đến cả việc sẽ diễn vở này cũng không hề báo cho anh biết…



Lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương nghiêm trọng…



Cảm xúc cũng bị đả kích không nhẹ…



Vì tâm sự ấy, Sa Ảnh Nhi viện cớ “buồn ngủ quá” để lặng lẽ rút lui, không ăn khuya cùng mọi người.



Còn Lý Cửu tuy tâm lý khá vững, vẫn cố tỏ ra bình thường, ăn xong đồ nướng mới về.



Chỉ là…



Vừa đi được nửa đường, anh ta nhịn không nổi nữa, bèn lén quay lại, uất ức hỏi đạo diễn Vi:



“Đạo diễn ơi… Tại sao lúc nãy diễn vở đó không gọi tôi diễn cùng? Tôi… tôi không lấy cát-xê cũng được mà…”



Đạo diễn Vi vội vàng an ủi:



“Đương nhiên là tôi muốn gọi cậu rồi! Cậu mà vào vai nạn nhân thì chắc chắn sẽ gây chấn động!”



“Nhưng mà cậu nghĩ thử đi, ba nạn nhân đều là nữ. Với chiều cao và vóc dáng của cậu… làm sao vào vai một cô gái ngoài 20 tuổi được chứ?”



“Xét ra thì, làn da mềm mại trắng trẻo của Thẩm Gia Tuấn lại hợp đóng nữ hơn.”



Lý Cửu nghe xong, cũng thấy… đúng ghê.

Tâm trạng lập tức khá lên đôi chút.



“Đạo diễn Vi, lần sau mà có vụ như vậy nữa, nhớ gọi tôi, vai gì cũng được, tôi không kén chọn đâu!”



Dặn dò thêm vài câu, anh ta mới chịu rời đi.



Lúc này đã là 2 giờ sáng.



Đạo diễn Vi không hề thấy buồn ngủ, thậm chí còn phấn khích đến tỉnh táo lạ thường.



Thế là ông châm nến, ngồi dưới ánh nến, cầm iPad lên xem bảng hot search và bình luận mạng.



Kết quả:



Hot search nổ tung trời!



Bình luận trên toàn bộ nền tảng cũng nổ tung trời!



Do phần phát sóng vừa rồi là livestream lúc nửa đêm, chưa lên truyền hình, chỉ phát online, nên chỉ một phần netizen được xem trực tiếp.



Ông không dám tưởng tượng:



Đợi đến sáng mai, khi người dân dậy, khi đài truyền hình phát lại toàn bộ nội dung đêm nay, sẽ gây chấn động đến mức nào… lượng người xem sẽ bùng nổ ra sao…



“Haizz…Rating không đủ cao thì buồn… Rating quá cao thì lo sau này biết làm gì để vượt qua đây…”



Ngay khi đang đau khổ mà hạnh phúc, điện thoại riêng của đạo diễn Vi vang lên.



Một số lạ.



Ông nhíu mày, nhấn nghe.



Đầu dây bên kia mở miệng thẳng thắn:



Hạt Dẻ Rang Đường

“Đạo diễn Vi, tên họ Mã kia giờ ra nông nỗi đó, chắc không thể tiếp tục tham gia show rồi đúng không?”

“Tôi muốn thay thế chỗ của anh ta…”



Một đêm trôi qua.



Đến hơn 11 giờ sáng.



Các khách mời lần lượt có mặt tại bãi biển.



Hồng Thiếu tuyên bố:



“Thầy Mã do sức khỏe không đảm bảo, không còn phù hợp làm khách mời nữa. Sau khi đã hỏi ý kiến anh ấy, chúng tôi đã cử người đưa anh ấy rời khỏi đảo Hoa Vụ.”



“Còn khách mời Sa Ảnh Nhi, do thức đêm liên tục, không quen thời tiết, sáng nay đã bị cảm nặng, chủ động xin rút khỏi chương trình, rời đảo cùng với thầy Mã.”



Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ:



Mã Hóa Long thân bại danh liệt, bị người người khinh bỉ, trốn mất rồi.



Sa Ảnh Nhi sợ bị Sa Tuyệt “xử lý riêng”, cũng trốn mất luôn.



Sa thiếu… đúng là khiến người ta nghe tên đã run rẩy.



“Giờ mất liền hai khách mời, phải làm sao đây?”



Hồng Thiếu cười sảng khoái:



“Đừng lo! Bởi vì hai khách mời mới sắp cập bến đảo của chúng ta rồi!”



“Hai người này cũng rất nổi tiếng, cũng rất thú vị, tôi tin họ sẽ làm chương trình sôi động và hấp dẫn hơn!”



Nói xong, ông còn nháy mắt một cái đầy mờ ám:

“Mọi người muốn đoán xem đó là ai không?”



“Dĩ nhiên, ai cũng biết cả đấy!”



Mọi người lắc đầu.



Show hot cỡ này, chắc chắn rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng tranh nhau muốn lên, làm sao đoán nổi?



Nhưng cũng không cần đoán nữa…



Vì một chiếc canô cao tốc đang lao vun vút đến, dừng lại ở bến tàu.



Hai người, một nam một nữ, đeo mặt nạ, khoác áo choàng đen và áo choàng trắng, lần lượt bước xuống tàu, tiến về phía mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com