Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 114







Chu Tinh Tinh: [Ha ha ha, sao có thể chứ…]



Cư dân mạng: [Cũng phải ha, Chu Tinh Tinh tuổi này rồi, sao có thể nửa đêm hơn 1 giờ sáng còn thức xem livestream chứ.]

Hạt Dẻ Rang Đường



Chu Tinh Tinh: ……



Cảm ơn nha…



Cư dân mạng: [Anh chàng vừa đánh đàn vừa ho sù sụ kia là idol đang hot hiện nay – Phong Hầu. Chắc hồi nhỏ làm chuyện gì có lỗi với em gái, nên giờ mới đứng dưới cửa sổ đàn hát xin tha thứ đấy…]



Chu Tinh Tinh: [Cảm ơn đã cho biết.]



Sau đó ông gọi cho trợ lý:



“Cậu biết Phong Hầu là ai không?”



Trợ lý giọng còn ngái ngủ nhưng vẫn lập tức trả lời:



“Nếu anh đang nói đến tiểu sinh lưu lượng nổi đình nổi đám hiện nay – Phong Hầu, thì tôi từng gặp vài lần.”



“Trước bữa trưa ngày mai, tôi muốn xem toàn bộ tác phẩm của cậu ta.”



Nói rồi ông cúp máy, nốc một hớp cà phê lớn, tiếp tục xem livestream.



Trong ống kính livestream.



Phong Hầu ho dữ dội:



“Tuổi còn nhỏ… khụ khụ khụ khụ… chưa hiểu yêu là gì… khụ khụ… nhưng đã bị nụ cười ngọt ngào của em đánh bại…”



Anh ho còn nhiều hơn hát.



Thật sự… không thể gọi là hay được.



Tất cả mọi người đều lắc đầu:



[Cứ tiếp tục như thế này, giọng hát của anh ta sẽ hỏng mất…]



[Không ngờ đấy, một người yếu ớt như thế mà trong xương lại có sự cố chấp và không sợ mất mặt như vậy, thật khiến người ta nhìn anh bằng con mắt khác…]



[Hu hu hu, tôi buồn ngủ c.h.ế.t mất, nhưng không nỡ bỏ mặc tiểu Hầu gia đi ngủ một mình… Phong Chỉ tỷ tỷ, mau ra gặp anh ấy đi mà…]



Các cameraman nhìn nhau không biết phải làm sao.



Nếu cứ thế này, ngày mai Phong Hầu chắc chắn sẽ ngã bệnh mất. Làm sao bây giờ?



Đúng lúc này.



Cửa biệt thự mở ra.



Sa Tuyệt bước ra, ném một tấm chăn lên người Phong Hầu, đồng thời đưa cho anh một cốc nước nóng:



“Trong nước có thuốc cảm, uống ngay đi.”



Phong Hầu quay mặt đi:



“Không phải Tiểu Chỉ đưa thì tôi không uống.”

Sa Tuyệt đá anh một cái:



“Tiểu Chỉ chắc chắn ngủ rồi, hoàn toàn không nghe thấy anh hát đâu.”



“Hơn nữa, anh không sợ làm cô ấy thức giấc à?”



“Làm thế này, không phải là cách mà một người anh trai nên làm đâu.”



Phong Hầu: ……



Anh mím môi, hít hít mũi, trông như sắp khóc nữa.



Sa Tuyệt nói tiếp:



“Anh có nghĩ đến việc nếu mẹ anh đang xem chương trình, nhìn thấy anh như vậy thì sẽ rất lo không? Dì ấy có thể sẽ ráng thức, không dám ngủ.”



“Mặc dù trông mẹ anh chỉ khoảng hơn ba mươi, nhưng tuổi thật chắc cũng năm mươi rồi đúng không?”



“Anh nỡ để mẹ mình thức đêm, lo lắng như vậy sao?”



Phong Hầu mặt trắng bệch, môi run run: “Tôi… tôi…”



Anh không nói được gì nữa, chỉ cúi gằm đầu, nước mắt “tách tách” rơi xuống đầy vẻ áy náy và hối hận.



Sa Tuyệt: “Đứng lên đi, mau vào trong ngủ.”



Phong Hầu cúi đầu, vịn vào tường, run rẩy đứng dậy.



Nhưng vì ngồi quá lâu, người anh vừa lạnh vừa tê, vừa bước được một bước liền ngã sõng soài xuống đất.



Sa Tuyệt lắc đầu, cúi xuống, một tay vòng qua eo anh, nhẹ nhàng bế lên, sải bước đưa vào nhà.

Đồng thời nói với ống kính:



“Khuya rồi, mọi người cũng đi ngủ đi, ngừng phát sóng đi.”



Fan xem mà choáng váng:



[Ủa alo? Tiểu Hầu gia nặng hơn trăm cân chứ ít gì, mà đại ca bế phát lên nhẹ nhàng vậy đó hả??]

[Quá đỉnh! Tuyệt ca đúng là lực sĩ rồi!]



[Á á á, Tuyệt ca nhanh như vậy đã gánh vác nghĩa vụ làm em rể rồi à? Tim tôi tan chảy luôn á…]



Lúc này, livestream mới kết thúc.



Một đêm trôi qua.



Các khách mời tụ họp trên bãi biển.



Hồng Thiếu tuyên bố:



“Phong Hầu bị cảm rồi, nghỉ ngơi hai ba ngày là ổn, tạm thời không thể tham gia hoạt động.”



Mọi người nhìn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Hai ba ngày?



Vậy là tới lúc chương trình kết thúc luôn rồi còn gì…



Tên Phong Hầu này đúng là “con khỉ” phái đến để tấu hài và ăn hành thật sao?



Hoạt động sau bữa sáng là ra khơi đánh cá.



Tổ chương trình đã thuê bốn chiếc thuyền đánh cá từ ngư dân địa phương, mỗi nhóm khách mời một thuyền. Nhưng hiện tại chỉ còn sáu người có thể tham gia, nên chỉ sử dụng ba chiếc thuyền.



Mỗi thuyền đều có một ngư dân hướng dẫn khách mời cách đánh cá.



Sau khi trở về, tổ chương trình sẽ đánh giá thành quả của từng nhóm.



Nhóm đạt hạng nhất sẽ được thưởng trà, điểm tâm, không cần làm gì cả, chỉ việc ngồi chờ nhóm khác nấu xong bữa trưa.



Nhóm về chót thì chẳng có gì, mà còn phải chịu trách nhiệm nấu cơm trưa.



Cứ thế, Phong Chỉ và Sa Tuyệt – hai người còn sót lại – cuối cùng cũng thành một cặp, trong tiếng hò reo của khán giả, cùng bước lên thuyền ra khơi…



Quá trình đánh cá có bao nhiêu phần thú vị và kịch tính thì không cần nói nữa.



Tóm lại là, đến hơn một giờ chiều, ba nhóm khách mời lần lượt trở về.



Sa Tuyệt không phụ sự kỳ vọng, giành được hạng nhất, cả phòng livestream nổ tung trong tiếng hoan hô.



[Tuyệt ca nhà tôi đúng là trụ cột gia đình! Từng này cá đều do một mình anh ấy bắt, đủ ăn cả tháng luôn, thời gian còn lại chỉ việc ở nhà bồi bạn gái thôi…]



[Không phải mỗi Tuyệt ca bắt đâu, còn mấy con là do tiểu điên Phong Chỉ câu được đấy nhé…]



[Phong Chỉ chính là động lực của Tuyệt ca! Không có cô ấy, anh ấy tuyệt đối không làm chăm thế đâu…]



[Ối trời ơi, Tuyệt ca còn chê đồ ăn của cặp Đường-Tống, tự tay nấu riêng cho tiểu Phong Chỉ ăn? GATO quá trời luôn á…]



Khi không khí còn đang rộn ràng.



Một nhân viên chạy tới, cầm theo điện thoại của Sa Tuyệt:



“Sa thiếu, có một đứa bé tên là Tiểu Hắc gọi tới, nói có chuyện mười phần khẩn cấp, cần anh liên lạc gấp.”



Sa Tuyệt lập tức cầm máy:



“Alo?”



Mọi người không nghe được bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Sa Tuyệt trong nháy mắt trở nên căng thẳng.



“Tôi biết rồi, tôi lập tức khởi hành.”



Anh tắt máy, nói với nhân viên:



“Tôi có việc gấp phải rời đảo ngay. Anh đi báo với đạo diễn Vi tôi sẽ rút khỏi chương trình, mọi tổn thất tôi sẽ bồi thường theo hợp đồng.”



Sau đó anh quay sang Phong Chỉ:



“Xin lỗi Tiểu Chỉ, anh có việc gấp, không thể làm những món này cho em được rồi. Lần sau anh sẽ bù lại.”



Phong Chỉ khoát tay:



“Không sao đâu. Có việc gì em giúp được không?”



Sa Tuyệt vừa định nói thì đạo diễn Vi đã vội vàng chạy tới, thở hổn hển:



“Sa thiếu, cậu với Tiểu Chỉ là linh hồn của chương trình mà.”



“Còn hai ngày nữa thôi là kết thúc rồi, cậu thật sự không thể đợi thêm sao?”



“Chỉ cần đợi đến ngày mai thôi cũng được mà…”



“Không đợi được.” Sa Tuyệt lắc đầu, cuối cùng quyết định nói rõ:



“Mẹ tôi bệnh nặng trở lại, tôi phải về lập tức để phẫu thuật cho bà.”



Đạo diễn Vi “A!” một tiếng, sững người vài giây rồi gật đầu liên tục:



“Việc này thực sự rất cấp bách, không thể trì hoãn, tôi lập tức sắp xếp cano đưa cậu rời đảo.”



Sa Tuyệt quay sang Phong Chỉ:



“Hành lý của anh nhờ em thu xếp giúp, hôm khác anh sẽ mời em ăn một bữa lớn.”



Phong Chỉ giơ tay tạo thành dấu “ok”, rồi tò mò hỏi:



“Anh có thể nói bệnh của mẹ anh là gì không? Biết đâu em giúp được.”



Sa Tuyệt trầm ngâm vài giây, cảm thấy nói công khai cũng không phải chuyện xấu:



“Mười năm trước, mẹ anh bị phát hiện có khối u trong não. Vì vị trí u khá sâu và kích thước nhỏ, phẫu thuật lúc đó cực kỳ rủi ro nên bác sĩ đề nghị điều trị bảo tồn.”



“Mười năm qua, mẹ anh phần lớn thời gian hôn mê, có lúc tỉnh lại nhưng rất khó giữ được tỉnh táo.”



“Khối u thì ngày một lớn, giờ đã đến mức buộc phải phẫu thuật cắt bỏ.”



“Thời gian anh về nước gần đây là để chuẩn bị trước khi phẫu thuật: giúp mẹ anh hồi phục thể trạng, xử lý các vấn đề sức khỏe nhỏ.”



“Tháng trước anh vốn định phẫu thuật rồi, nhưng không ngờ…”



Anh dừng lại một nhịp, chau mày:



“Mẹ anh có độ dung nạp với thuốc gây mê.”



“Nếu dùng liều cao thì cơ thể hiện tại của bà không chịu nổi.”



“Còn nếu dùng liều thấp thì thuốc chỉ có tác dụng khoảng 2-3 tiếng, trong khi ca phẫu thuật ít nhất phải mất hơn 5 tiếng.”



“Vì thế anh đành hoãn lại, mong tìm được cách giải quyết rồi mới tiến hành.”



“Nhưng bây giờ thì không còn thời gian nữa. Anh chỉ có thể cược tất cả, liều một phen…”



Nghe đến đây, Phong Chỉ giơ tay, mắt lấp lánh:

“Em giúp được mà!”



“Em là đại sư trung y, biết đâu em có thể dùng phương pháp Trung y giúp dì duy trì trạng thái hôn mê không đau đớn.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com