Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 115







Đôi mắt âm trầm của Sa Tuyệt cũng hơi sáng lên:

“Là cách gì?”



Phong Chỉ siết chặt nắm đấm:



“Uống thuốc! Đốt hương! Châm cứu!”



“Lúc còn trong viện tâm thần, em đã nhiều lần dùng châm cứu khiến bệnh nhân và y tá rơi vào trạng thái hôn mê. Có người bị đánh, bị véo mạnh mà vẫn không phản ứng.”



Đám người ở Bệnh viện Thanh Sơn đang xem chương trình:



……



Tại sao chỉ là xem một cái show tạp kỹ mà cũng bị đại ma vương gợi lại những ký ức không muốn nhớ thế này chứ?



Sa Tuyệt nhìn Phong Chỉ vài giây, rồi khẽ cười, giơ tay xoa đầu cô:



“Vậy nhờ vào em rồi, bác sĩ Phong.”



Phong Chỉ gật đầu thật mạnh:



“Không vấn đề gì, em rất đáng tin mà!”



Nói xong, cô vỗ nhẹ lên cánh tay Sa Tuyệt:



“Hôm nay anh đánh cá mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Để em đi thu dọn hành lý.”



Sau đó cô lập tức tăng tốc, giống như một quả pháo nhỏ lao về phía biệt thự…



Tốc độ đó đủ để vào thẳng chung kết 400 mét Olympic.



Mọi người:……



Tại sao chúng tôi lại cảm thấy m.á.u sôi sùng sục?

Tại sao phong cách chương trình này lại đột nhiên từ hài hước chuyển sang đậm chất “shounen” thế này?



(shounen trong tiếng Nhật có nghĩa là thanh niên, đây cũng là thuật ngữ để chỉ thể loại manga, anime được sản xuất dành cho nam giới tuổi teen)



Đạo diễn Vi đứng bên cạnh, nét mặt thay đổi liên tục, lúc buồn lúc vui.



Mẹ của Sa thiếu có hy vọng cứu chữa, đương nhiên là chuyện tốt, ông hoàn toàn ủng hộ…



Nhưng mà hai nhân vật hút rating nhất của chương trình lại sắp rời đi, chương trình của ông phải làm sao đây?



Cho dù Lý Cửu vẫn còn, nhưng Lý Cửu đâu thể gánh nổi lượng xem cao đến thế…



Ngay lúc ông sắp khóc thì Lý Cửu bước tới trước mặt, chân thành nói:



“Đạo diễn Vi, oong nói xem, liệu chúng ta có thể theo Sa thiếu đến đó để cổ vũ tinh thần cho mẹ anh ấy không?”



Đạo diễn Vi “há” một tiếng, mắt tròn xoe:



“Chuyện này… chuyện này…”



“Các cậu… không thấy phiền sao?”



Khi nói câu này, trong lòng ông đã đánh “cắc cắc” bàn tính.



Làm thế thì có sao đâu?



Mặc dù toàn bộ hoạt động sau đó của “Đảo Hoa Vụ” phải hủy, bao nhiêu cảnh trí, đạo cụ, vật tư sẽ bị phí phạm, nhưng nếu giữ được rating thì quá đáng giá rồi!



Với một chương trình tạp kỹ, còn gì quan trọng hơn tỷ suất người xem?



Về chuyện vi phạm hợp đồng?



Chỉ cần các khách mời không phản đối thì không thành vấn đề!



“Chúng tôi không phiền chút nào,” Lý Cửu nói,

“Chỉ vài ngày thôi, chúng tôi đã có tình cảm rất sâu sắc với Sa thiếu và tiểu Phong.”



“Bây giờ mẹ của Sa thiếu lâm bệnh nặng, sao chúng tôi có thể không bên cạnh cổ vũ tinh thần cho anh ấy được?”



Anh quay sang nhìn các khách mời khác:



“Mọi người thấy đúng không?”



Những người còn lại lập tức gật đầu:



“Đúng đúng đúng!”



“Tất cả đều là bạn bè rồi, lúc thế này nhất định phải đứng về phía Sa thiếu.”



Thật lòng mà nói.



Chơi với Sa Tuyệt và Phong Chỉ quá kích thích, quá điên cuồng.



Chỉ cần nghĩ đến việc họ rời đi, còn lại chỉ có mấy người bọn họ chơi mấy trò tạp kỹ cũ mèm… là cảm thấy chán ngán tận cổ.



“Tốt!” Đạo diễn Vi đập đùi cái đét:



“Hoạt động ở Đảo Hoa Vụ dừng lại ngay lập tức!”



“Mọi người thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đảo theo Sa thiếu.”



“Đạo diễn Vi,” trợ lý đạo diễn cẩn thận lên tiếng,

“Anh vẫn chưa hỏi ý kiến của Sa thiếu…”



Đạo diễn Vi bừng tỉnh.



Đúng rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường



Chuyện quan trọng như vậy sao có thể không hỏi ý kiến nhân vật chính?



Ông chắp tay sau lưng, đi lòng vòng năm lần mới dám tiến đến trước mặt Sa Tuyệt, dè dặt nói:



“Sa thiếu à, chúng ta hợp tác cũng lâu rồi, tình cảm cũng không ít đâu nhỉ… đúng không ạ?”



“Nghe tin mẹ của cajau bệnh nặng, ai nấy đều rất lo lắng, cho nên muốn theo cajau về thăm mẹ một chút.”



“Nếu cậu không phản đối… thì chúng tôi muốn tiếp tục livestream.”



“Dù gì cậu là bác sĩ Tây y, tiểu Phong là bác sĩ Trung y, hai người hợp tác làm ca đại phẫu, tôi thấy rất có ý nghĩa… cũng có thể là dịp để quảng bá văn hóa Trung y của chúng ta…”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sa Tuyệt quan sát ông vài giây bằng ánh mắt đầy hàm ý, rồi gật đầu:



“Được.”



“Nhưng các người tuyệt đối không được ảnh hưởng hay làm gián đoạn việc điều trị của tôi.”



“Nếu không…”



Anh đưa tay làm động tác cắt cổ.



Đạo diễn Vi cố kìm chế cảm giác muốn nhảy điệu nhảy ngay tại chỗ, nghiêm túc gật đầu:



“Chữa bệnh cứu người là ưu tiên hàng đầu, tổ chương trình tuyệt đối sẽ không làm phiền đến việc điều trị cho mẹ cậu!”



Sa Tuyệt khẽ cười:



“Tôi đang vội, nên sẽ cùng Tiểu Chỉ rời đảo trước bằng cano, mọi người đi sau.”



Nói đến đây, anh liếc máy quay một cái đầy ẩn ý, rồi xách túi trái cây cắt gọt sẵn chuẩn bị cho Phong Chỉ, bước nhanh về phía bến tàu.



Có Phong Chỉ trợ giúp, anh tin mình có thể hoàn thành ca phẫu thuật lần này.



Vì vậy, nếu trước toàn dân, anh có thể thực hiện thành công một ca phẫu thuật não mà ngay cả các chuyên gia hàng đầu cũng không dám động đến, tên tuổi anh chắc chắn sẽ vang danh.



Đến lúc đó, nhà họ Sa sẽ không còn cớ gì nghi ngờ hay phủ nhận y thuật của anh.



Rửa sạch oan khuất, chứng minh được thực lực, con đường tiến vào tập đoàn Sa thị của anh cũng sẽ bớt đi vô số chướng ngại.



Chưa đầy mười phút sau.



Phong Chỉ tay trái ôm túi du lịch của mình, tay phải ôm chú chó lưng đen của Sa Tuyệt, như cơn gió lao tới.



Trong ánh mắt tròn xoe của mọi người, cô lại như cơn gió lao lên cano.



Trên cano ngoài Sa Tuyệt và người lái, còn có hai quay phim và đạo diễn Vi.



Đạo diễn Vi đang cầm gậy selfie, livestream diễn biến tuyến đầu qua điện thoại.



Ông nói: “Chuyện của Sa thiếu là quan trọng nhất, tôi là tổng đạo diễn, đương nhiên phải bám sát tiền tuyến.”



Thật ra ông lo Sa Tuyệt mà nổi cáu thì đạp luôn quay phim xuống biển, lúc đó chương trình coi như “toang”.



Nên ông phải theo sát để kiểm soát tình hình.



Phong Chỉ thì chẳng thèm để ý đến ông.



Cô cầm điện thoại, gọi ngay cho tiệm thuốc bắc cao cấp ở Minh Thành – nơi cô từng mua nhân sâm rừng trăm năm.



“Tôi cần một số vị thuốc bắc sau đây, chỉ lấy loại tốt nhất, làm ơn chuẩn bị gấp. Tôi sẽ cho người đến lấy ngay.”



Giữa biết bao tiệm thuốc, tại sao cô lại chọn tiệm vừa xa vừa đắt này?



Vì thuốc ở đây là hàng thật, đa phần là thuốc rừng, hiệu quả vượt xa hàng thông thường.



Gọi xong, cô quay sang nói với Sa Tuyệt.



Sa Tuyệt lập tức sắp xếp cho Tiểu Bạch đi lấy thuốc, đồng thời đặt chuyến bay khẩn cấp tới hòn đảo phía Nam.



Trong lúc nhóm Sa Tuyệt đang trên đường đến đảo, livestream vẫn tiếp tục.



Khán giả không những không thấy nhàm chán mà còn bị chương trình treo ngược “cơn thèm” đến nghẹt thở:



[Thật không đó? Học y đã khó, vậy mà Tuyệt ca lại tự tay mổ não, loại ca phẫu thuật siêu khó này ư?]



[Trời má ơi! Tôi chỉ theo đoàn đi leo núi mấy ngày, mất tín hiệu không xem được show, mà show đã lên đến… ngoài không gian rồi à?!]



[Ba thế giới của tôi sắp bị đảo lộn rồi! Phong tiên nữ học được võ thuật, xem tướng, Trung y trong viện tâm thần. Sa hoàng thì học được đánh nhau, phóng dao, m.ổ x.ẻ trong tù?]



[Là sinh viên ngu ngơ như tôi, có phải nên vào viện tâm thần hay ngồi tù vài năm để học kỹ năng sống không nhỉ?]



Cả đám la lên:



[Đừng đừng đừng! Người bình thường tuyệt đối đừng đến mấy nơi đó! Người ta vốn có IQ cao lại đầu óc không bình thường, mới có thể luyện ra hoả nhãn kim tinh trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân. Chứ người thường mà vào đó là đi đời luôn đó…]



Bên phía nhà họ Sa cũng đang vừa ăn vừa xem livestream.



Chị cả Sa Ly, cắt tóc ngắn, mặc âu phục đặt may, sắc sảo và mạnh mẽ, cười khinh:



“Nếu Sa Tuyệt thật sự học được phẫu thuật ngoại khoa cao cấp trong tù, thì kẻ đứng sau đẩy nó vào đó đúng là nực cười hết mức!”



Nhị tiểu thư Sa Mạn, ăn mặc thời thượng, mặt mũi sắc sảo:



“Sa Tuyệt là người thông minh lạnh lùng, vì mục tiêu mà chuyện gì cũng dám làm.”



“Tôi không tin hắn chưa từng vào đại học y mà lại mổ được não. Tôi cá hắn thuê người mổ thay.”



Tam tiểu thư Sa Tĩnh, dung mạo thanh tú, tóc đen dài xõa nhẹ, chỉ yên lặng uống canh, không nói một lời.



Sa Ảnh Nhi cũng chỉ lặng lẽ ăn bánh, không dám mở miệng.



Sợ mình nói sai một câu, bị Sa Tuyệt nghe được thì còn thảm hơn cả Mã Hoá Long…



“Đinh” một tiếng.



Sa Yến Xuyên đặt d.a.o nĩa xuống đĩa, đứng bật dậy:



“Tôi không tin Sa Tuyệt mổ được loại phẫu thuật khó như vậy!”



“Tôi càng không tin anh ta giỏi hơn những chuyên gia não bộ hàng đầu trong và ngoài nước!”



“Tôi phải đích thân đến đó theo dõi!”



“Nếu anh ta dám gian lận hay làm giả, tôi sẽ khiến anh ta nó thân bại danh liệt.”



Nói tới đây, hắn cười đầy độc ác:



“Tiện thể xem mẹ anh ta c.h.ế.t như thế nào luôn!”



Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hắn.



Sa Mạn nói: “Nói kiểu đó mà để Sa Tuyệt nghe thấy, cậu lại thảm nữa đấy.”



Sa Yến Xuyên cười lạnh:

“Đừng làm như mấy người chưa từng nói xấu anh ta.”



Nói xong, hắn bước thẳng ra khỏi phòng ăn, gọi theo hơn mười vệ sĩ, cùng mình bay đến đảo phía Nam.