Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 116







Khi trời tối hẳn.



Sa Tuyệt đã đến biệt thự nơi mẹ anh đang dưỡng bệnh.



Biệt thự nằm sát bờ biển, diện tích gần bằng hai sân bóng đá.



Bên trong có hẳn một khu y tế chuyên dụng, bao gồm cả phòng phẫu thuật.



Trước cửa phòng ngủ ở tầng hai của tòa nhà chính, đã có hơn chục nhân viên y tế tụ tập, trong đó có không ít chuyên gia thần kinh nổi tiếng.



Nhiều năm qua, nhờ vào y thuật cao siêu và điều kiện điều trị đỉnh cao, cộng thêm việc nhà họ Sa dốc toàn lực giữ lại mạng sống cho Bạch Phượng Châu, bà mới có thể trụ đến giờ phút này.



Tất nhiên, mọi người trong nhà họ Sa đều rõ:



Bạch Phượng Châu đã ly hôn với Sa Trấn Vinh. Việc Sa Trấn Vinh bỏ ra số tiền lớn để điều trị cho bà không phải vì yêu thương hay lương thiện gì, mà chỉ vì bà nắm giữ 3% cổ phần của tập đoàn Sa thị.



Trước khi đổ bệnh, Bạch Phượng Châu đã công khai lập di chúc.



Nếu bà qua đời, toàn bộ tài sản dưới tên bà, bao gồm cả cổ phần, sẽ để lại cho Sa Tuyệt.



Vốn dĩ Sa Tuyệt đã có thể thừa kế một phần cổ phần từ ông nội. Nếu cộng thêm phần của mẹ, anh sẽ trở thành một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Sa thị.



Đó là điều Sa Trấn Vinh không đời nào chấp nhận.



Nên ông ta bằng mọi giá phải kéo dài mạng sống của Bạch Phượng Châu.



Trong mắt ông ta, kết cục tốt nhất của bà là sống trong bệnh tật và bất lực, không thể làm gì cả.



Chỉ có điều, với tình trạng hiện tại của bà, việc duy trì sự sống đã là một thử thách với cả y học hiện đại.



Các chuyên gia đã điều trị cho Bạch Phượng Châu suốt nhiều năm đều không tin bà có thể qua khỏi ngày mai.



Vì thế, khi nghe nói Sa Tuyệt muốn tự mình phẫu thuật cho mẹ, tất cả đều sửng sốt.



“Thật quá ngông cuồng! Một người trẻ tuổi chưa từng học đại học y, chưa từng được đào tạo bài bản, chưa từng thực tập hay làm việc tại bệnh viện chính quy… làm sao có thể mổ não – ca phẫu thuật phức tạp bậc nhất?”



“Nếu học lỏm vài năm trong tù mà cũng mổ được não thì cần gì trường đại học y nữa?”



“Thôi thì, bệnh nhân đã nguy kịch đến thế, cứ để cậu ta thử đi. Nếu không may có chuyện gì, ít ra cũng không thể đổ lỗi cho chúng ta.”



“Tối nay dù có buồn ngủ c.h.ế.t đi nữa, tôi cũng phải ngồi đây xem thử tên tù nhân này làm phẫu thuật thế nào!”



Những lời bàn tán này, Sa Tuyệt vừa bước vào biệt thự đã nghe thấy rõ mồn một.



Anh chẳng thèm để ý, chỉ lạnh nhạt nhắc:



“Tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị trước phẫu thuật, mong mọi người giữ yên lặng để tránh ảnh hưởng đến quá trình điều trị.”



Trên đường đến đảo, anh đã tranh thủ ngủ trên xe và máy bay riêng, nên lúc này tinh thần rất tốt.



Anh tự mình xem lại toàn bộ hồ sơ bệnh án của mẹ, rồi đích thân kiểm tra phòng mổ, dụng cụ, thuốc men…



Phong Chỉ luôn kè kè bên cạnh anh, tất bật lo toan khắp mọi việc.



Hơn 10 giờ đêm.

Hạt Dẻ Rang Đường



Tiểu Bạch giao gói thuốc bắc quý cho Phong Chỉ.

Đám khách mời từ đảo Hoa Vụ cũng đã đến.



11 giờ đêm.



Phong Chỉ và Sa Tuyệt cùng bước vào phòng thay đồ, thay đồ mổ, khử trùng xong thì tiến vào phòng phẫu thuật.



Đạo diễn Vi và các quay phim đang đứng ngoài cửa kính, dùng điện thoại và camera livestream toàn bộ quá trình.



Phong Chỉ châm thuốc hương trong một hộp đựng khử trùng đặc chế.



Giọng cô vang lên qua hệ thống khuếch âm trong phòng:



“Loại hương này có tác dụng an thần, hỗ trợ ngủ sâu, thư giãn tâm trí, hiệu quả tuy chậm nhưng bền vững.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Đây là thang thuốc bắc em tự tay sắc, có công dụng gây ngủ, giảm đau và hỗ trợ gây mê rất tốt, thời gian tác dụng dài.”



Sau khi đổ thuốc vào miệng bệnh nhân đang hôn mê, cô mở bộ kim châm cứu:



“Liệu pháp châm cứu em dùng có thể khiến người bệnh rơi vào trạng thái hôn mê nhẹ, tê liệt, giảm đau và ngủ sâu.”



“Thông thường, mỗi lần châm cứu chỉ kéo dài 30 phút, mỗi ngày một lần hoặc cách ngày. Nhưng vì tình trạng bệnh nhân đặc biệt, em sẽ để kim 40 phút mỗi lần, sau đó rút kim, một tiếng sau lại châm tiếp, luân phiên như vậy cho đến khi ca mổ kết thúc.”



Dưới sự theo dõi của toàn mạng xã hội, cô rút từng cây ngân châm, châm vào các huyệt vị trên người bệnh nhân một cách chuẩn xác.



Các chuyên gia Trung y theo dõi livestream đều trầm trồ không ngớt:



“Cô ấy châm từng huyệt đều chính xác đến kinh ngạc, không phải chính xác, mà là chuẩn tuyệt đối! Cô ấy là cao thủ thực thụ!”



“Nếu khoanh tròn vị trí huyệt đạo, thì mỗi mũi kim của cô ấy đều đ.â.m đúng tâm vòng tròn!”



“Không chỉ có vậy, lực tay, kỹ thuật, cách xoay kim, tất cả đều chuyên nghiệp không khác gì bác sĩ Trung y kỳ cựu hàng chục năm kinh nghiệm!”



“Còn cả độ sâu khi cô ấy châm kim, cũng chính xác tuyệt đối — chỉ cần nông hơn hay sâu hơn một ly, hiệu quả sẽ không thể đạt đến mức tối ưu…”



Thậm chí ngay cả các danh y quốc gia nổi tiếng cũng phải thốt lên kinh ngạc:



“Mới chỉ hơn 20 tuổi, chưa từng học ở đại học y, mà đã nắm vững kỹ thuật châm cứu cao siêu đến vậy, tuyệt đối là thiên tài!”



“Thiên tài như thế này tuyệt đối không thể để mai một, nên mở phòng khám, thu nhận đệ tử, cứu giúp người bệnh, phát dương quang đại nền y học cổ truyền!”



Đến lúc này, những chuyên gia ngoại khoa đang đứng trước cửa kính phòng phẫu thuật vẫn tỏ vẻ không phục.



“Cho dù cô bé kia thực sự là đại sư Trung y đi chăng nữa, thì người cầm d.a.o mổ vẫn là Sa thiếu.”



“Chỉ cần một sơ suất, hoặc năng lực không đủ, cậu ta có thể khiến mẹ mình mất mạng…”



Thế nhưng…



Khi Sa Tuyệt cầm d.a.o phẫu thuật lên, rạch nhát d.a.o đầu tiên, tiếng xì xào ấy lập tức nhỏ dần.



Khi anh hoàn hảo rạch mở hộp sọ và màng não bệnh nhân, cả đám hoàn toàn im lặng.



Khi anh bắt đầu cẩn thận bóc tách và loại bỏ khối u trong não, biểu cảm của họ đã chuyển thành sững sờ và kinh ngạc.



Không gian trong phòng phẫu thuật im phăng phắc.



Không ai dám phát ra tiếng.



Nhưng livestream bên ngoài thì đã nổ tung.



[Ối trời ơi! Sa Tuyệt không hề nói khoác, anh ấy thật sự là một chuyên gia! Mà còn là loại đỉnh cao luôn!]



[Nói thật nhé, giáo sư của tôi là một trong những cây đại thụ về não khoa ở trong nước. Vì tuổi cao nên ông ấy chỉ còn dạy học, không mổ nữa. Nhưng tôi từng xem video mổ của ông ấy trước khi nghỉ hưu, kỹ thuật cũng chỉ ngang với anh trong livestream này thôi đấy!]



[Trời ạ! Là một sinh viên chuyên ngành phẫu thuật thần kinh, ban đầu tôi vào xem chỉ để soi lỗi… không ngờ lại chứng kiến một ca phẫu thuật hoàn mỹ đến vậy!]



[Hu hu hu… Được tận mắt thấy một ca mổ não đỉnh cao là giấc mơ của tôi, không ngờ lại thành sự thật theo cách bất ngờ thế này…]



[Tôi chẳng hiểu gì về y học, nhưng cũng nhìn ra thao tác của anh ấy rất thuần thục, trôi chảy như nghệ thuật, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở…]



[Cầu xin tổ quốc linh thiêng phù hộ, mẹ của Sa Tuyệt nhất định sẽ bình an vô sự…]



Ngay lúc này, Sa Yến Xuyên đã đến trước cửa phòng mổ, ánh mắt đầy ghen tức, cười lạnh lùng:



“Ai biết người đang mổ có phải là Sa Tuyệt thật không? Dù sao cũng đeo mũ, đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt.”



“Hơn nữa, mổ giỏi đến đâu cũng không đồng nghĩa là ca mổ sẽ thành công. Lại càng không đảm bảo bệnh nhân sẽ sống sót…”



Tiểu Bạch đang ngồi cạnh Tiểu Hắc, canh trước cửa phòng mổ, vừa vân vê con d.a.o mổ trong tay vừa lạnh lùng nhìn Sa Yến Xuyên:



“Nhị thiếu gia, tôi khuyên cậu nên giữ cái miệng cho tốt.”



“Nếu không, sau này lỡ cậu, bố cậu, mẹ cậu, em gái cậu, vợ con cậu mà bị u não, trọng thương, thập tử nhất sinh, cần người giỏi cứu mạng…”



“Đến lúc đó cậu có quỳ xuống cầu xin Sa thiếu cũng vô ích, anh ấy sẽ để mặc kệ đấy.”