Nghe thấy em gái của Phong Tước trở về, đám con trai lập tức sáng rực mắt, đồng loạt đứng bật dậy.
Từ đầu kỳ học tới giờ, Phong Tước ngày nào cũng khoe khoang với bọn họ rằng em gái mình là tiên nữ hạ phàm, nào là hoa khôi, minh tinh gì gì so với cô ấy đều kém xa, còn đưa cả ảnh ra khoe. Bọn họ vẫn luôn cho rằng tấm ảnh ấy chắc chắn đã chỉnh sửa, bật filter các kiểu.
Bây giờ cuối cùng cũng được gặp người thật, làm sao mà không kích động cho được?
“Tiểu Chỉ về rồi sao?” Mắt Phong Tước cũng sáng lên, vứt luôn vợt tennis chạy đi:
“Lâu lắm rồi không gặp, nhớ em c.h.ế.t đi được.”
Mọi người: “……”
Thế này thì có khác nào thấy em gái quên bạn?
Bọn họ cũng vội vã theo sau.
Rồi khi nhìn thấy “em gái trong truyền thuyết” của Phong Tước, mắt ai nấy đều muốn mù, bị sắc đẹp làm mù mắt!
Hạt Dẻ Rang Đường
Phong Tước quả nhiên là người thật thà, không hề lừa họ.
So với em gái cậu ta, Tiểu Kỳ, hoa khôi trường, hay minh tinh đều… không phải là kém xa, nhưng thực sự nhìn kiểu gì cũng chẳng thể sánh bằng.
“Tiểu Chỉ, em về rồi à!” Đôi mắt Phong Tước sáng rỡ, “Anh đã bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon cho em, em có đói không? Nếu đói thì mình ăn luôn nhé.”
Phong Chỉ cười đáp: “Mọi người chắc cũng đói rồi, vậy thì ăn thôi.”
Khi người làm bưng đồ ăn ra, Phong Tước còn đưa đĩa hoa quả tới trước mặt em gái:
“Tiểu Chỉ, em ăn trái cây đi. Em bận rộn công việc bên ngoài chắc mệt lắm, để anh bóp vai cho em.”
Mấy người khác: “Phong Tước, không giới thiệu bọn này với em gái cậu sao?”
Lúc này Phong Tước mới sực nhớ đến đám bạn, vội vàng giới thiệu:
“Tiểu Chỉ, đây là mấy anh em thân nhất của anh ở trường.”
“Đây là Tiểu Kỳ…”
“Đây là…”
Phong Chỉ gật đầu, khí chất ngời ngời:
“Hoan nghênh mọi người tới nhà chơi.”
Cả đám vội đáp: “Được tới nhà em là vinh hạnh của chúng tôi.”
Tiểu Kỳ vừa nhìn thấy Phong Chỉ đã nghẹn họng ghen tị.
Trên đời này sao lại có cô gái may mắn đến thế?
Sinh ra trong hào môn, dung mạo tuyệt sắc, được anh trai cưng chiều, đàn ông vừa gặp đã động lòng. Cuộc sống như vậy đúng là quá hoàn hảo…
Miệng cô ta thì toàn chua chát, nhưng vẫn nắm bắt cơ hội nịnh nọt:
“Tiểu Chỉ, bình thường Tiểu Tước lúc nào cũng khen em vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Giờ tận mắt nhìn thấy, em còn đẹp, còn xuất sắc hơn lời cậu ấy nói nhiều.”
Phong Chỉ dạo này thường xuyên dự tiệc xã giao, đã quen cách ứng xử với người đời, khẽ gật đầu:
“Cảm ơn lời khen, chị cũng rất xinh đẹp.”
Đúng lúc này gia nhân đã bưng thức ăn lên bàn.
Phong Tước vỗ tay:
“Đi thôi đi thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đám bạn vừa đánh bóng xong, quả thật cũng đói, khách sáo vài câu rồi bắt đầu động đũa.
Phong Chỉ nhìn thoáng qua từng người, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
“Anh này, cơ thể anh hơi nhiều thấp khí, tốt nhất đừng ăn thịt kho tàu với thịt dê.”
“Còn anh này, mặt nổi mụn, lại hơi rụng tóc, cay – dầu – ngọt tốt nhất kiêng đi.”
“Anh này thì táo bón chắc khá nghiêm trọng, ăn ít thịt lại, nhiều rau vào.”
Nói xong cô im bặt.
Mấy người không bị gọi tên: “……”
Ơ kìa, sao lại ngưng rồi? Sao không nói nốt cho bọn này?
Một người háo hức hỏi:
“Em gái, thế còn anh thì sao? Anh có gì không nên ăn không?”
Phong Chỉ nhìn kỹ:
“Thể chất anh rất tốt, sức khỏe ổn định, ăn uống không cần kiêng gì đặc biệt, chỉ cần chú ý cân bằng đạm – rau, đừng quá nặng khẩu vị hay kén ăn là được.”
Anh ta cười hề hề:
“Cảm ơn em gái chỉ dạy, anh nhất định sống khỏe tới trăm tuổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Kỳ ngồi cách Phong Chỉ một chỗ, khẽ nghiêng người về phía trước, bắt chuyện:
“Tiểu Chỉ, còn chị thì sao? Em xem thử giúp chị có vấn đề gì không, nên kiêng kỵ gì khi ăn uống không?”
Phong Chỉ ngó cô một cái:
“Cơ thể chị nhìn chung khỏe mạnh, nhưng chị vừa mới làm phẫu thuật nâng ngực, không lâu trước còn từng sẩy thai. Tôi khuyên nên ăn thanh đạm, chú trọng dinh dưỡng. Đồ nướng, chiên thì tạm thời kiêng, đồ lạnh và đồ có tính hàn cũng hạn chế.”
“Bát canh gà hầm nhân sâm này là rất thích hợp với chị.”
Lời vừa thốt ra.
Cả phòng sững sờ.
Ngay cả người làm đứng hầu một bên cũng để lộ vẻ chấn kinh.
Cô gái này còn trẻ thế mà…
Nâng ngực?
Sảy thai?
Thật quá kinh hãi…
Tiểu Kỳ hoảng hốt đến mức sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy, đôi đũa trong tay rơi xuống đất.
Phong Tước cũng bị dọa choáng váng, mấy giây sau mới kịp phản ứng:
“Tiểu Chỉ, anh không nghi ngờ phán đoán của em, nhưng Tiểu Kỳ mới 22 tuổi, sinh viên năm ba trường nghệ thuật, nửa năm nữa mới tốt nghiệp, sao có thể… sảy… sảy thai được…”
Phong Chỉ chăm chú quan sát khuôn mặt Tiểu Kỳ:
“Chị 22 tuổi?”
Chỉ trong thoáng chốc, Tiểu Kỳ đã lấy lại bình tĩnh, vội vàng giải thích:
“Đúng là chị học ở trường nghệ thuật, vừa tròn 22, chị còn chưa từng có bạn trai, sao có thể sảy thai được.”
“Tiểu Chỉ, chắc em hiểu lầm rồi?”
“Tôi là bác sĩ, sẽ không nhầm đâu.” Phong Chỉ nghiêm túc nói,
“Tuổi thật của chị không dưới 25. Tất nhiên 25 vẫn rất trẻ, nhưng chị đã cắt mí, nâng mũi, gọt cằm. Những ca phẫu thuật thẩm mỹ này hiện tại chưa thành vấn đề, nhưng bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng tiềm ẩn rủi ro. Khi tuổi lớn hơn, di chứng hậu phẫu có thể không nhẹ đâu.”
“Tôi khuyên chị từ nay nên chú trọng dưỡng sinh, đừng can thiệp d.a.o kéo nữa.”
Cả phòng lại lần nữa c.h.ế.t lặng.
Tiểu Kỳ… hóa ra đã 25 tuổi, còn từng phẫu thuật thẩm mỹ?
Chuyện này… chẳng khác nào nghe chuyện hoang đường!
Phong Chỉ đang nói… có thật là về Tiểu Kỳ mà họ quen biết không?
Tiểu Kỳ hoàn toàn c.h.ế.t đứng, môi run rẩy, mở ra khép lại, hồi lâu chẳng nói nên lời.
Đây mới là lần đầu tiên cô ta gặp Phong Chỉ, tại sao Phong Chỉ lại biết rõ hết mọi chuyện?
Rõ ràng cô ta giấu giếm đời tư rất kỹ, ngay cả trong trường cũng không ai biết cô ta sống ở đâu ngoài khuôn viên, quen biết với ai, sinh hoạt thế nào…
Còn chuyện sảy thai kia… tại sao Phong Chỉ cũng nhìn ra được?
Chẳng lẽ Phong Chỉ đã điều tra cô ta?
Chuyện bất ngờ đến vậy, cô ta biết đối phó thế nào đây?
Phủ nhận?
Nổi giận?
Khóc lóc?
Bỏ đi?
Nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt cô ta rơi lã chã, trong miệng bật ra những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Có cậu con trai không đành lòng, dè dặt nói:
“Tiểu Chỉ, Tiểu Kỳ vẫn còn là sinh viên, nếu mấy chuyện này bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cô ấy.”
Một người khác tiếp lời:
“Tiểu Chỉ, em có bằng chứng cho những điều em nói không?”
Phong Chỉ chớp mắt:
“Ban đầu tôi vốn không định nói, là chị ấy tự hỏi tôi có gì không nên ăn, tôi mới nói.
Tôi với cô ấy chẳng quen biết, tôi sẽ không chứng minh lời mình là thật hay giả. Tin hay không tùy các anh thôi.”
Mọi người: “……”
Nghe em gái nói vậy, bọn họ còn biết nói sao đây?
“Tiểu Tước…” Tiểu Kỳ đôi mắt ngấn lệ, nhìn Phong Tước khóc lóc:
“Tiểu Chỉ chắc chắn hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ làm chút chỉnh sửa nhỏ trên gương mặt thôi, tôi thật sự mới 22 tuổi. Chuyện sảy thai, nâng ngực… tôi chưa từng làm!”