Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 217



Phong Tước nhìn Tiểu Kỳ bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.



Thấy cô ta quay đầu lại, anh hoảng hốt rùng mình một cái, theo bản năng nép về phía Phong Chỉ, suýt nữa thì chui cả vào lòng cô.



“Tiểu Kỳ à, chúng ta là anh em tốt mà. Dù cô từng phá thai hay phẫu thuật nâng n.g.ự.c gì đó, tôi cũng sẽ không kỳ thị đâu.”

Anh nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác:

“Cho nên cô thật sự không cần căng thẳng như thế, cũng đừng phủ nhận nữa.”



Mấy nam sinh khác cũng lên tiếng:

“Đúng đó Tiểu Kỳ, chúng ta là bạn bè, cô không cần lo chúng tôi sẽ xa lánh đâu…”



Tiểu Kỳ khóc càng dữ hơn:

“Tôi biết… nhưng tôi thật sự chưa từng làm mấy chuyện đó mà…”



Không kỳ thị?

Không xa lánh?

Toàn là nói xạo!

Miệng đàn ông toàn lời dối trá!



Nhìn ánh mắt và sắc mặt bọn họ, cô ta biết họ đang nghĩ gì:

“Không ngờ cô ta lại là loại con gái như vậy…”



Dù sao thì mấy nam sinh tầm thường, chán ngắt này nghĩ gì cũng chẳng quan trọng.

Quan trọng là… Phong Tước rõ ràng đang tránh né cô ta…



“Nói dối là một thói quen xấu, nhưng tôi với cô chẳng liên quan gì, nên tôi cũng không quản.”

Phong Chỉ lại mở miệng:

“Nhưng nếu cô xem Phong Tước là bạn, thì không nên lừa anh ấy như vậy.”



Cô lắc đầu, giọng nhàn nhạt:

“Lừa người… không tốt.”



Tiểu Kỳ lúc này thật sự hận Phong Chỉ đến tận xương tủy.

Cô ta đâu có thù oán gì với Phong Chỉ, lại còn từng làm biết bao nhiêu việc vì Phong Tước.

Vậy mà Phong Chỉ lại dám vạch trần cô ta trước mặt mọi người, làm mất hết thể diện?



Bao nhiêu người nghe thấy “lời chẩn đoán” kia rồi.

Bí mật mà cô ta giấu kỹ bao lâu, giờ xem như không giữ nổi nữa.



Chuyện này mà lan ra, ai ở trường còn xem trọng cô ta nữa?

Hận thật…

Hận không để đâu cho hết…



Cô ta chỉ còn biết bấu víu lấy sợi dây cuối cùng – Phong Tước – mà khóc lóc, nước mắt đầm đìa:



“A Tước!

Ba năm qua chúng ta quen biết nhau, sau giờ học tôi luôn ở bên cậu, cùng cậu học bài, chơi bóng, bên tôi đâu có người đàn ông nào khác đâu… Sao cậu có thể không tin tôi được chứ?”



Phong Tước rụt vai rụt tay, như sợ bị cô ta túm lấy.



“Tiểu Kỳ, Tiểu Chỉ là thần y đó, tuyệt đối không chẩn đoán sai đâu.”

Anh dè dặt nói:

“Với lại… chuyện này có phạm pháp đâu, sao cô không dám nhận chứ? Tôi thật sự không hiểu…”



Thật ra trong lòng anh đang nghĩ:

Tiểu Kỳ này… chẳng lẽ cũng giống như Mai Đại, Mai Tư Nặc…

Không chỉ lừa gạt anh mà còn lừa cả đám bạn bè xung quanh, quá đáng sợ luôn ấy.

Anh đúng là bị mấy cô gái này làm cho có bóng tâm lý rồi…

5555… Về sau mà kết bạn với bạn nữ nào, nhất định phải nhờ Tiểu Chỉ kiểm tra giùm…

Hạt Dẻ Rang Đường



“Tiểu Tước!”

Tiểu Kỳ kích động nhào tới, túm c.h.ặ.t t.a.y anh:



“Người khác nghi ngờ tôi cũng được, nhưng cậu thì không thể!

Cậu là người bạn tốt nhất của tôi, là người tôi thích…

Tôi đã vì cậu làm bao nhiêu chuyện, sao cậu có thể nghi ngờ tôi chứ…”



Phong Tước hét lên một tiếng “Á!” rồi bật dậy, gỡ tay cô ra, lùi nhanh về phía sau trốn sang bên cạnh Phong Chỉ:

“Cô cô cô… làm gì vậy hả? Đừng kéo kéo nắm nắm thế… đáng sợ quá đi…”



Tiểu Kỳ còn định nhào tới.

Nhưng Phong Chỉ đã rút trong túi ra cây gậy y tế đầu tròn bằng thép, chắn ngang trước mặt cô ta:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có gì thì từ từ nói, đừng có động tay động chân.”



Tiểu Kỳ thấy mấy cái kim thép ấy, mặt lại tái mét, không dám tiến thêm, chỉ dám đứng khóc thút thít “hu hu” tại chỗ.



Phong Chỉ lại lạnh lùng nói:



“Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm. Nếu cô không ăn thì ra phòng khách ngồi đi, đừng ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng tôi.”



Mấy nam sinh: “……”



Không hổ là “tiên nữ muội muội”…

Tình huống như vậy mà còn ăn được…



Tiểu Kỳ chớp chớp mắt, nước mắt vẫn đọng đầy, không biết nên làm gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, thượng sách vẫn là… chuồn.

Thế là cô ta “hu” một tiếng, lấy tay che mặt, rồi quay đầu chạy mất.



Mấy nam sinh đều quay sang nhìn Phong Tước.



“Phù ——”

Phong Tước thở phào một hơi thật dài, vỗ vỗ n.g.ự.c rồi ngồi lại vào chỗ, gắp đũa lên:



“Ăn đi ăn đi, đầu bếp nhà tôi nấu ăn ngon lắm đó.”



Mấy nam sinh: “……”

Tình hình thế mà vẫn ăn nổi luôn?



Còn nữa, chẳng lẽ cậu ta không nghe thấy Tiểu Kỳ vừa tỏ tình sao?



“Tiểu Tước, cậu không đi tìm Tiểu Kỳ à?” một nam sinh cẩn trọng lên tiếng hỏi.



Phong Tước ngẩn ra:



“Tìm? Tìm làm gì chứ?”

“Cô ấy đâu phải con nít, có thể xảy ra chuyện gì được?”



Mấy nam sinh: “……”

Thảo nào cậu 22 tuổi rồi vẫn chưa từng yêu ai!



Một người đứng dậy:



“Thôi, mọi người cứ ăn tiếp nhé, tôi đi tìm Tiểu Kỳ.”



Phong Tước gật gù:



“Ừ, đi đi, nếu còn kịp thì quay lại ăn tiếp.”



Nói xong, anh gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Phong Chỉ:



“Tiểu Chỉ à, chắc em đi làm ở ngoài mệt lắm rồi. Ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể.”



Mấy nam sinh: “……”



Có một cô em gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu thế này, không để ý tới mấy bạn nữ xung quanh cũng là chuyện bình thường thôi…



Mà công nhận, mấy món ăn này thơm thật đấy, không ăn thì uổng quá.

Thế là ai nấy đều cầm đũa lên, bắt đầu ăn uống ngon lành.



Đang ăn được nửa chừng, điện thoại của Phong Tước reo lên.

Anh vừa nhai vừa bật loa ngoài:



“Alo?”



Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng:



“Tiểu Tước, tôi đang ở bên hồ với Tiểu Kỳ.

Cô ấy rất buồn, nói cậu không tin cô ấy, giờ chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa, muốn nhảy xuống hồ kết thúc tất cả…

Cậu mau tới đây khuyên cô ấy đi…”



Phong Tước nuốt miếng thịt kho tàu trong miệng, thản nhiên nói:



“Không phải cậu đang ở đó sao? Cậu khuyên cô ấy là được rồi.”

“Nếu khuyên không nổi thì gọi 110 hoặc báo cho ba mẹ cô ấy, tìm tôi làm gì?”