Khi nằm trên giường bệnh, Mai Đại không ngừng nghĩ ngợi.
Người từng chiến công hiển hách, không gì không thắng như bà, vì sao lại rơi vào bước đường hôm nay?
Người đàn ông duy nhất bà yêu đã chết.
Khối tài sản hàng tỷ bà tích góp suốt mấy chục năm đã mất.
Đứa con gái duy nhất phản bội bà, giờ lại thành kẻ tàn phế phải ngồi xe lăn.
Ngay cả cơ thể vốn luôn khỏe mạnh cũng phải nằm im trên giường bệnh, chẳng làm được gì.
Suốt bao năm qua, ngoại trừ lần sảy thai và sinh con, bà chưa từng nhập viện.
Cũng rất ít khi bị bệnh.
Thỉnh thoảng có cảm cúm hay đau bụng kinh, chỉ cần uống thuốc rồi nghỉ ngơi tại nhà là khỏi.
Chứ như bây giờ, chỉ vì cảm lạnh mà phải nhập viện, đúng là chuyện chưa từng xảy ra trong đời bà.
Cảm giác nằm viện thật sự quá tệ.
Tuy chưa đến mức nghèo khổ không nổi phòng VIP, cũng không đến nỗi thuê không nổi người chăm sóc,
nhưng một mình nằm viện, không có người thân, không có người yêu bên cạnh, cô đơn đến tột cùng.
Con gái bà Mặc Tư Nặc chân tay bất tiện, thời tiết lại giá rét, đương nhiên không thể đến thăm hay chăm sóc mẹ.
Huống hồ, gần đây nó mải mê tán gẫu với trai đẹp trên mạng, càng không có tâm trạng quan tâm mẹ.
Nhiều nhất chỉ gọi video vài câu xã giao, khách sáo hỏi han như thể đang… xử lý công việc.
Sự lạnh nhạt đó khiến trái tim Mai Đại lạnh buốt.
Bà không khỏi tự hỏi, mình đã nuôi dạy con thành ra thế này từ bao giờ?
Đêm Giao Thừa.
Bà nằm trên giường bệnh, lắng nghe tiếng pháo nổ lách tách ngoài cửa sổ,
xem chương trình Xuân Vãn một cách vô vị,
Hạt Dẻ Rang Đường
chợt nhớ đến Hàn Nặc – người đàn ông đã mất,
nhớ đến thời còn có một mái nhà, còn có “gia đình”, từng náo nhiệt biết bao…
Bất giác, lòng bà trào lên một nỗi xót xa lạnh lẽo,
một thứ cảm giác… già rồi, cô độc c.h.ế.t đi chẳng ai hay.
Nói cho cùng, sai lầm lớn nhất đời bà có lẽ chính là khi con gái còn nhỏ không tự mình nuôi dạy, không truyền cho con giá trị và tầm nhìn đúng đắn, để rồi con gái trưởng thành thành một người ích kỷ, hẹp hòi, thiển cận, không có khí độ.
Nhưng giờ nói gì cũng vô ích.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tĩnh dưỡng.
Thế nhưng, với một người không còn bất kỳ chỗ dựa nào,
mọi việc đều phải tự mình lo,
thì làm sao mà yên tâm nghỉ ngơi cho được?
Ngay khi kỳ nghỉ Tết vừa kết thúc.
Trong nhóm chat của học viên, mấy cô gái liên tiếp nhắn tin hỏi:
[Cô ơi, hoạt động trình diễn thời trang đầu xuân sao chưa thấy gửi thư mời ạ?]
[Mọi năm đều được vài vé, sao năm nay im re vậy?]
[Chị Ada nói tìm người khắp nơi mà không ai nể mặt, cô ơi cô ra tay đi!]
[Cuối tuần là show rồi, chúng em đều chuẩn bị xong cả rồi, không có thư mời thì làm sao mà đi được!]
Mai Đại nhìn tin nhắn @ mình dồn dập, khẽ nhíu mày.
Rõ ràng nội quy nhóm đã ghi rõ, nếu có việc gì cần tìm “cô giáo”, thì phải liên hệ riêng, tuyệt đối không được công khai hỏi trong nhóm.
Những việc liên quan đến tranh giành tài nguyên, vốn rất nhạy cảm, càng không nên lộ liễu như vậy.
Trước đây các học viên luôn rất biết điều.
Lần này lại công khai nhắc tên bà, điều đó có nghĩa là: sự tôn trọng hoặc kiêng dè dành cho bà… đã không còn như trước.
Mai Đại ho vài tiếng, rồi cuối cùng lên tiếng trong nhóm:
[Tôi đang nằm viện điều trị, chưa kịp theo dõi chuyện lớp học. Việc thư mời tôi sẽ xử lý ngay, chắc chắn sẽ xin được vài tấm.]
Nhóm chat rộ lên tin nhắn:
[Cô giáo mau khỏe lại nhé!]
[Chúc cô sớm bình phục ạ!]
Lời hỏi thăm rất nhiều.
Nhưng không một ai nhắc đến chuyện đến thăm bà.
Không phải vì các học viên vô tâm, mà bởi vì xưa nay bà luôn bí ẩn, chưa từng lộ mặt, nên cũng không ai dám chủ động xin đến thăm.
Thêm nữa, ai cũng biết —
“Giáo mẫu huyền thoại” của giới thời trang – Mai Đại – cực kỳ giàu, chỉ nhập viện thôi thì chẳng cần ai gửi quà hay đến động viên làm gì.
Mai Đại không nói thêm gì.
Bà mở danh bạ, gọi điện cho vài người quen trong giới giải trí và thời trang,
muốn xin vài thư mời show thời trang đầu xuân.
Nhưng lần này —
người xưa nay vẫn nồng nhiệt với bà lại nói:
“Chị Mai à, thư mời năm nay có hạn, em không quyết được đâu. Chị thử nhờ Phong Hầu giúp xem?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu ấy mà lên tiếng, bên tổ chức chắc chắn sẽ đưa thôi.”
Mai Đại thở dài trong lòng.
Bà biết rõ —
mọi mối quan hệ bà có được trong giới thời trang, giải trí…
đều là nhờ vào “con đường Phong Hầu” mà ra.
Giờ đây, những người trong giới đã biết những chuyện xấu của bà, cũng biết mối quan hệ giữa bà và Phong Hầu đã rạn nứt.
Không ai còn muốn nể mặt giúp bà nữa.
Muốn tiếp tục “lấy” những mối quan hệ xã hội trong làng thời trang và giải trí như trước đây khó rồi.
Mai Đại cố gắng nặn ra một nụ cười gượng:
“Tiểu Hầu bận như vậy, mấy việc nhỏ này đâu cần làm phiền cậu ấy.”
Bà ngừng một nhịp, giọng điệu trở nên dịu dàng thân thiết hơn:
“Lisa, lâu rồi không gặp, Hermès lại ra mắt bộ sưu tập mới, mai chúng ta đi dạo một vòng nhé?”
“Nếu có món nào thích, mình mua cùng luôn.”
Nói là “mua cùng”… thực ra là bà mua tặng.
Muốn nhờ người giúp việc, không thể không cho chút “lợi ích”.
Lisa im lặng vài giây rồi nói:
“Cảm ơn chị Mai, nhưng dạo này em bận vô cùng, thật sự không rảnh, để khi khác nhé.”
Mai Đại còn định nói thêm, đối phương đã cắt ngang khéo léo:
“Sếp em gọi rồi, em cúp máy trước nhé!”
“Rõ ràng đã nhận biết bao lợi lộc từ tôi, mà giờ đến chút việc nhỏ cũng không giúp!”
Bà nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nghiến răng.
Sau đó, bà gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Thậm chí còn tìm đến cả những “thiên kim tiểu thư” và “phu nhân danh viện” từng tốt nghiệp từ lớp của mình.
Có lúc tha thiết nhờ vả, có lúc hứa hẹn quyền lợi, có lúc lại bóng gió dọa dẫm.
Nhưng không một ai đồng ý giúp.
bà gọi điện suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Khô cổ, ho sặc sụa, vẫn không lo nổi vài tấm thiệp mời đơn giản.
Trời lại sẩm tối.
Nhiệt độ hạ thấp hơn.
Bà buông điện thoại xuống, một làn chua xót tràn ngập trong lòng:
Từng là “giáo mẫu” quyền lực nhất giới thời trang, vậy mà giờ ngay cả mấy tấm thư mời thông thường cũng không xin nổi?
Nghĩ đến năm xưa, vì xây dựng mạng lưới quan hệ này, bà đổ biết bao tiền bạc và công sức, nịnh bợ đủ kiểu.
Kết quả là —
chỉ vì bị nhà họ Phong “đuổi khỏi vòng sáng”, bàlập tức bị cả giới phớt lờ trắng trợn.
Đúng là “người đi trà nguội”.
Thực tế đến tàn nhẫn.
Lúc này, nhóm học viên lại có tin nhắn bật lên:
[Cô ơi, lo xong thiệp mời chưa ạ? Bộ váy em thích nhất và bộ trang sức phù hợp nhất người ta bảo phải đặt cọc sáng mai, không thì người khác sẽ thuê mất.]
[Em đã lỡ mạnh miệng khoe với mấy tiểu thư nhà giàu là sẽ tham gia show thời trang cuối tuần này… Nếu không vào được, bọn họ cười vào mặt mất…]
Mai Đại nhìn đống tin nhắn như lời truy hồn đòi mạng, chỉ thấy ngạt thở đến mức kiệt sức.
Bà dứt khoát tắt máy, nhắm mắt lại, giả vờ như chưa đọc được gì cả.
Tận đến nửa đêm, bà mới mơ màng tỉnh dậy.
Mở nhóm chat, bà gửi một tin nhắn:
[Xin lỗi, vừa rồi tôi lên cơn bệnh, phải cấp cứu gấp, giờ mới tỉnh lại.]
[Hiện tại tôi quá mệt, không có sức lo vụ thiệp mời. Mọi người hãy tự tìm các chị em cũ đã ổn định vị trí mà nhờ, chắc chắn họ sẽ giúp.]
Lúc này, bà chỉ còn cách lấy lý do bệnh tình để tạm thời thoát thân.
Dù sao đi nữa bàtuyệt đối không thể để đám học viên biết mình đang lâm vào cảnh sa sút, nếu không, uy tín mà bà gây dựng bao năm sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ là điều Mai Đại không biết là:
Ở phía sau, nhóm học viên đang âm thầm bàn tán:
[Cô giáo vốn còn khá trẻ, sao bỗng nhiên bệnh nặng đến mức phải cấp cứu?]
[Tôi nghi ngờ bệnh của cô giáo không phải mới phát, có khi đã kéo dài gần hai năm rồi ấy chứ. Các cô nhớ không, cô giáo biến mất khỏi lớp cũng đã gần hai năm rồi.]
[Nếu thật sự bệnh nặng như vậy, thì còn lo nổi việc cho chúng ta không?]
[Chúng ta không thể tiếp tục phụ thuộc vào cô giáo mãi được…]