Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 222



Annie sững người hoàn toàn.



Cô ta đã làm sai điều gì?

Chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt đó mà anh em nhà họ Phong lại muốn đuổi việc cô ta?



Cô ta không thể tin nổi.

Cũng không thể nào chấp nhận nổi!



“Anh Hầu, em không làm gì sai cả. Anh không thể lấy lý do như vậy để đơn phương chấm dứt hợp đồng với em…”



“Cô đương nhiên là có sai.” Phong Chỉ nghiêm túc chỉ ra:

“Không chăm sóc người bệnh một cách cẩn thận, đó không phải chuyện nhỏ.”

“Hơn nữa, con người ai cũng có thể mắc lỗi, nhưng đã sai mà không chịu nhận lỗi thì lại càng sai hơn.”



“Phải đó! Tiểu Chỉ nói quá đúng luôn!” Phong Hầu cũng nghiêm mặt phụ họa,

“Annie, chuyện cô mắc lỗi mà không sửa sai làm tôi rất thất vọng.”

“Lần sau nếu chăm sóc người khác, đừng để xảy ra lỗi lầm như vậy nữa.”



Annie tròn mắt, chớp liên tục mấy lần rồi bật thốt:

“Anh Hầu, cho dù em có hơi thiếu chu đáo, nhưng bệnh của anh đâu phải trọng bệnh hay nan y, lỗi của em cũng đâu gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Anh không thể đối xử với em thế này!”



“Ý cô là… muốn tôi mắc bệnh nan y à?” Phong Hầu tròn mắt phản kích.



“Không… không phải ý đó…” Annie lúng túng giải thích.



“Dù ý cô là gì, thì hợp đồng này tôi vẫn quyết định chấm dứt.” Phong Hầu khoát tay, nói thẳng,

“Anh Hạo, làm phiền anh xử lý thủ tục giải hợp đồng với Annie. Để cô ấy sớm thu xếp hành lý và về nhà đi.”



Thực ra, Anh Hạo vẫn luôn thấy Annie làm việc cũng ổn.

Nhưng anh hiểu rõ thiếu gia nhà mình là tiểu tổ tông khó chiều cỡ nào, còn đại tiểu thư Phong Chỉ thì lại bá đạo như nữ vương.



Chọc ai thì được, chọc hai người đó là chắc chắn toi.

Huống hồ, tay nghề trang điểm của Annie tuy ổn nhưng chưa đủ tầm chuyên nghiệp top đầu ngành, Phong Hầu chọn cô ta làm chuyên viên trang điểm riêng chẳng qua vì… hợp mắt.



Đổi người khác giỏi hơn, chưa chắc đã là chuyện xấu.



Nghĩ vậy, Anh Hạo cũng chẳng chần chừ:



“Annie, với trình độ của cô thì chẳng lo không kiếm được việc. Cũng không cần phải theo đoàn phim đi khắp nơi vất vả nữa.”

“Đi thôi, tôi giúp cô thu xếp hành lý, tiện thể giải quyết luôn thủ tục chấm dứt hợp đồng.”



Annie trừng mắt nhìn Phong Hầu, trong lòng muốn vùng lên phản kháng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô ta muốn níu kéo, muốn chửi Phong Hầu một trận, thậm chí muốn tát cho mấy cái, đá cho mấy phát.



Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn thắng.



Cô ta cúi đầu, im lặng, đi theo Anh Hạo rời khỏi đoàn phim.



Tối hôm đó.



Annie xách vali quay về thành phố, thuê phòng trong một khách sạn “sang trọng” nhất mà mình có thể chi trả.



Gọi là sang trọng, chứ cũng chỉ là khách sạn bốn sao, khiến cô ta nằm không yên, ngồi không thoải mái.



Sau khi tắm nước nóng xong, cô ta nằm vật ra giường.

Nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng vẫn phải nhịn nhục gọi điện cho cô giáo cũ – Mai Đại.



Tại sao phải nhịn nhục?



Bởi vì cô ta đã ở trong giới giải trí ba năm, quen biết không ít minh tinh và người có tiền, lại nhờ vào thân phận “chuyên viên trang điểm riêng của Phong Hầu” mà hưởng không ít đặc quyền, thậm chí còn từng được diễn cameo trong phim do Phong Hầu đóng chính, lên hình cũng khá ổn, khiến cô ta tự mãn đến mức nghĩ mình chẳng thua gì mấy minh tinh nhỏ trong giới.



Kết quả thì sao?

Một cú đạp thẳng xuống vũng bùn…



Không nhục mới lạ!



Lúc này, người duy nhất có thể giúp cô ta, có lẽ chỉ còn lại Mai Đại.



Nghe xong trọn vẹn màn khóc lóc kể khổ, Mai Đại tựa người vào ghế xích đu, day trán thở dài:



“Tôi chỉ có thể khuyên em một câu: Hãy từ bỏ Phong Hầu đi, tìm mục tiêu khác.”

“Còn nữa, tuyệt đối đừng vì chuyện này mà trở mặt với cậu ta. Trái lại, em phải cố gắng giữ mối quan hệ tốt với Phong Hầu, để còn tiếp tục ‘hưởng ké ánh sáng’ của cậu ta về sau.”



“Nhưng mà… cô ơi, em thật sự không cam lòng…” Annie nghẹn ngào,

“Hai năm trời đấy!”

“Em đã dành cả hai năm thanh xuân rực rỡ nhất để hầu hạ anh ta, cả công việc lẫn riêng tư đều không có chỗ chê, vậy mà chỉ vì mấy chuyện cỏn con, chỉ vì một câu nói của Phong Chỉ, anh ta đã thẳng tay đuổi em, bắt em phải lập tức rời đi…”



“Em thật sự… nuốt không trôi cơn tức này!”



“Hơn nữa, trong mấy năm em lăn lộn trong giới, cũng có vài trai đẹp trẻ tuổi và mấy đại minh tinh tỏ ý với em…”

“Em hoàn toàn có cơ hội bắt lấy họ. Nhưng vì không muốn bỏ lỡ ‘con cá lớn’ là Phong Hầu, em đã từ chối tất cả những cơ hội đó!”



“Kết quả là… Phong Hầu lại đối xử với em như vậy…”



“Em… em thật sự thấy ức quá…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Mai Đại là người EQ cực cao.



Bà kiên nhẫn nghe Annie than thở hết một tràng dài, không cắt ngang, không chen lời.

Đến khi Annie dừng lại, Mai Đại mới chậm rãi hỏi:



“Vậy em định làm gì để nuốt trôi cơn tức này?”



Annie nghiến răng:



“Tung scandal đời tư, bêu xấu Phong Hầu!”

“Dù sao thì em cũng ở bên anh ta hai năm, biết không ít chuyện đâu!”



Mai Đại bình thản hỏi:



“Ví dụ như?”



Annie:

“Anh ta ngoài đời vừa tự luyến vừa kiêu căng. Thường xuyên soi gương rồi hỏi: ‘Gương kia ngự ở trên tường, ai là nam thần đẹp trai nhất giới giải trí?’”

“Sau đó lại tự trả lời: ‘Tất nhiên là quý công tử Phong Hầu rồi!’”



“Anh ta còn thường nhìn áp phích, ảnh tĩnh hoặc phim của các sao nam khác, rồi ghen tỵ nói: ‘Đám đó ai cũng không đẹp bằng tôi, chắc chắn là được nâng đỡ mờ ám mới nổi tiếng được…’”



“Nếu không giành được vai diễn mong muốn, anh ta sẽ lẩm bẩm sau lưng: ‘Đạo diễn với nhà sản xuất đúng là không có con mắt nghệ thuật, không có thẩm mỹ…’”



“Anh ta còn rất mê hóng hớt, đặc biệt thích nghe các tin đồn, scandal trong giới.”



“Còn chuyện tự chụp ảnh? Anh ta là cao thủ selfie! Đặc biệt thích chụp ảnh khoe cơ bụng, khoe body kiểu tự mê bản thân luôn ấy…”



Mai Đại nghe xong, chỉ bình tĩnh hỏi:



“Em nghĩ bóc mấy chuyện đó ra sẽ khiến Phong Hầu tiêu đời sao?”



Annie nghẹn lại một chút:

“…Ít nhất cũng có thể khiến anh ta mất fan, mất hợp đồng quảng cáo, ảnh hưởng doanh thu phòng vé…”



“Không bàn đến việc những gì em nói có đủ sức hủy hoại cậu ta hay không,” Mai Đại ngắt lời, “Tôi chỉ hỏi em một câu: Em làm thế, ngoài việc xả giận thì còn được lợi gì không?”



Annie im lặng.



Một lúc sau, cô ta mới nghèn nghẹn trả lời:

“…Thực chất thì… không có lợi gì cả.”



Lúc này, Mai Đại mới lạnh nhạt nói:



“Quy tắc số tám của giới danh viện: chỉ làm những việc có lợi cho bản thân. Không làm những chuyện ‘làm hại người mà chẳng ích mình’, cũng không làm chuyện ‘hai bên cùng chết’.”



“Quy tắc số sáu: phải biết thân biết phận. Phải nhận rõ địa vị, năng lực và vị trí của mình. Đừng trèo quá cao, đừng nhìn quá xa, đừng dễ dàng kết thù, đừng tùy tiện gây oán.”



“Em phải hiểu, nếu Phong Hầu muốn đạp em một cái, thì dễ như nghiền c.h.ế.t một con kiến. Trước mặt cậu ta, em không có tư cách phản kháng.”



“Một khi em thật sự ra tay, Phong Hầu nhất định sẽ tìm ra thủ phạm là em. Đến lúc đó, em đừng mơ tiếp tục tồn tại trong giới giải trí. Người hâm mộ của cậu ta sẽ coi em là kẻ thù, mạng xã hội sẽ khơi lại quá khứ bất cứ lúc nào, danh tiếng và hình tượng của em sẽ tan tành.”



“Với những cô gái như em, một khi danh tiếng và hình ảnh bị hủy, thì chuyện lấy chồng tốt trong tương lai… sẽ rất khó.”



Annie im lặng không nói gì.



Mai Đại chưa bao giờ ép buộc học trò.

Bà cho Annie thời gian, rồi mới nhẹ giọng bổ sung:



“Với những cô gái muốn bước vào hào môn từ tầng đáy xã hội, EQ cao và tư duy đại cục là hai điều không thể thiếu. Quyết định thế nào, tự em suy nghĩ đi.”



Bà vừa định ngắt máy.



Annie nghẹn ngào lên tiếng:

“Cô ơi… em chấp nhận lời khuyên của cô.”

“Cô… cô có thể giúp em tìm một cơ hội khác được không?”



Lúc này giọng Mai Đại mới trở nên nhẹ nhàng hơn:



“Tất nhiên rồi. Em là học trò ưu tú của tôi. Tôi sẽ không để em phí hoài thanh xuân.”



Sau khi tắt máy, Mai Đại nhấp một ngụm trà dưỡng sinh, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.



Chưa đến mười giờ tối, nhưng bà đã mơ màng muốn ngủ.



Bà định vào phòng, nhưng cơn buồn ngủ dâng lên như sóng lớn, khiến bà lười cả việc đứng dậy. Thế là bà khẽ nhắm mắt, thiếp đi trên ghế xích đu trong phòng khách.



Bà ngủ một mạch tới sáng.



Dù trong phòng có mở điều hòa sưởi, nhưng trời đang giữa mùa đông, không khí vẫn khô lạnh.

Khi tỉnh dậy, bà thấy chóng mặt, thân thể mỏi mệt, tứ chi rã rời, cổ họng đau rát.



Gọi mấy phút liền mới có người giúp việc nghe thấy, hốt hoảng chạy vào, sau đó vội vã đưa bà tới bệnh viện.



Và lần này, bà nhập viện nằm liền nửa tháng, đến cả Tết âm lịch cũng phải đón trong bệnh viện.