Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 230



Mai Đại phải rất khó khăn mới bình tĩnh lại được.



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Khi nhận cuộc gọi của con gái, bà chỉ thấy một nỗi nguội lạnh lan khắp người:

“Mẹ vừa từ bệnh viện ra. Kết quả xác nhận mẹ bị ung thư vú, giai đoạn cuối. Không biết còn sống được bao lâu.”



“Con không cần phải chán ghét hay trách móc mẹ làm con mất mặt nữa.”

“Mẹ sắp phải phẫu thuật, hóa trị, rồi vừa tĩnh dưỡng vừa đợi c.h.ế.t thôi.”

“Mẹ không quản con được nữa. Con muốn thế nào thì tùy.”



Nói xong, bà tắt máy, một mình thẫn thờ đi dọc bờ hồ.



Hơn năm mươi tuổi đầu, không còn một người thật lòng quan tâm, lại còn mắc bệnh ung thư. Đúng là t.h.ả.m hại biết bao…



Ngày xưa, bà từng xinh đẹp tài sắc, phong quang rực rỡ, người người ngưỡng mộ; giờ đây nhìn lại, tất cả như một giấc mộng tan…



Bà lang thang đến tận khuya, kiệt sức mới bước vào một khách sạn ven đường, thuê một phòng, uống một viên thuốc ngủ và ngủ li bì tới sáng.



Sáng hôm sau.



Bà mở điện thoại, vừa ăn sáng vừa lướt tin tức.



Thông tin “giáo mẫu” của lớp danh viện – Giáo mẫu Mai Đại – không chỉ nằm trên hot search, mà còn phủ kín các bảng tin tức và mạng xã hội.



Cả mạng đang cười cợt châm chọc.

Nói năng độc địa đến đâu cũng có.



Người bình thường có lẽ đã muốn c.h.ế.t quách cho xong.



Bà cũng thấy xấu hổ ê chề, nhưng không hề muốn chết, chỉ thấy căm phẫn và oán hận.



Bà gần như có thể đoán ra được ai đã tung tin này:



“Tôi lập lớp huấn luyện danh viện, cho các cô – những người xuất thân thấp kém, gia cảnh nghèo khó, không có gì nổi bật – một cơ hội để leo lên, để đổi đời. Và các cô đáp lại tôi thế này à?”



“Tôi luôn dạy các cô: muốn trèo cao, muốn đổi số phận, phải có EQ.”



“Đừng dễ dàng đắc tội người khác, càng đừng kết thù với ai.”



“Các cô dám làm thế này với tôi, không sợ tôi kéo các cô c.h.ế.t chung sao?”



Đang nghĩ vậy thì điện thoại lại reo. Là Ada gọi.



Bà do dự một chút rồi vẫn bấm nghe.



Giọng Ada lúc này đã khác hẳn, không còn chút kính trọng nào:

“Cô giáo Mai à, chị xem tin trong nhóm chưa?”



“Chuyện chị là ‘Giáo mẫu’ tung ra rồi, đừng nói học viên, ngay cả em cũng bị giới trong ngành cô lập. Đi tìm mối quan hệ, tìm tài nguyên đều bị từ chối hết.”



“Học viên giờ ngay cả mấy khách sạn nổi tiếng cũng không vào nổi. Chị phải giúp xử lý đi…”



“À còn nữa, học viên đang đồng loạt đòi hoàn học phí, chị xem chuyện này giải quyết thế nào…”



Mai Đại khẽ cười.



“Nhân lúc tôi bệnh, muốn lấy mạng tôi à?”



Bà bị ung thư, sự nghiệp cũng sụp đổ. Còn gì phải sợ?



“Ada, có cần tôi nhắc lại chuyện cô từng làm không?”

Bà cười nhẹ, giọng mềm như lụa:



“Để có tài nguyên trong giới giải trí, cô từng đích thân dẫn hai cô gái đi ‘phục vụ’ mấy ông lớn đấy.”



“Cô còn thao túng bao nhiêu vụ ‘lừa tình lừa tiền’. Nổi nhất là vụ cô hướng dẫn một cô gái lấy một ông chủ công ty công nghệ nhỏ rồi PUA ông ta, đến khi ông ta dâng hết tài sản thì tự sát.”



“Chuyện đó từng làm náo động mạng xã hội. Chính cô sắp xếp cho cô gái kia ra nước ngoài trốn kiện của gia đình nạn nhân.”



“Còn cái Bạch Mã Hội Sở nổi tiếng ở Minh Thành, cô cũng có cổ phần.”



“Ôi, còn Bạch Mã hoàng tử, chắc cô cũng quen hết rồi nhỉ?”



Bà mỉm cười, nhẹ như không:

“Tôi có chứng cứ hết trong tay.”



“Và tôi đã quyết định rút khỏi giới. Không quản chuyện lớp huấn luyện nữa.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu cô muốn, 1000 vạn để mua đứt toàn bộ chứng cứ. Không thì, tôi đi tìm người mua khác.”



Cúp máy xong, bà làm liều một lần.



Bà gọi cho một người khác:

“Thanh Thanh à, nghe nói em chuẩn bị sinh đứa thứ hai, chúc mừng nhé.”



“Nếu ông chồng ngôi sao hạng A của em biết em từng làm những chuyện đó, liệu còn yêu thương em nữa không?”



“Thế này nhé, tôi bị ung thư rồi, phải ra nước ngoài chữa bệnh, không thể làm việc nữa. Tôi dự định bán hết số ảnh, video, giấy nợ, giấy cam kết tôi cất giữ bấy lâu nay. Trong đó có cả của em.”



“Tôi không đòi cao, 1000 vạn, mua đứt, không giữ bản sao.”

“Em không cần lo đâu,” Mai Đại cười nhạt trong điện thoại, “tôi ở trong giới này cũng chẳng sống nổi nữa rồi, chắc cũng không sống được bao lâu. Tôi sẽ không dây dưa gì với mấy người đâu…”



“Cứ từ từ suy nghĩ. Tôi cho em ba ngày. Nếu không có đủ tiền mặt thì đưa trang sức cũng được…”



Những cuộc gọi như thế, bà đã thực hiện rất nhiều.



Giá để mua lại các bí mật bẩn thỉu, d.a.o động từ 100 vạn đến 1000 vạn, đều là mức khiến người ta c.ắ.n răng, chảy m.á.u mà vẫn phải móc ví ra trả.



Những “danh viện” nhận được điện thoại của bà, tức đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí có người mắng bà là đồ hút máu, là không có kết cục tốt.



Thế nhưng mắng xong rồi, họ vẫn phải ngoan ngoãn giao tiền.



Trong những ngày kế tiếp, Mai Đại chỉ làm một việc duy nhất: Thu tiền.



Sau khi nhận được tiền, bà hoặc gửi lại ảnh/video/giấy tờ cho đối phương, hoặc quay video ghi lại cảnh hủy chứng cứ ngay trước mặt họ.



Đến khi thu đủ rồi, bà nhập viện phẫu thuật.



Nhập viện cần có người thân ký cam kết phẫu thuật.



Mai Đại không còn cách nào khác, đành gọi Mai Tư Nặc đến bệnh viện.



Tận lúc đó, Mai Tư Nặc mới thực sự tin mẹ mình mắc ung thư, vừa hoảng loạn vừa hoang mang:

“Mẹ nhất định phải chữa khỏi bệnh! Nếu mẹ có chuyện gì con biết phải làm sao?”



Mai Đại không còn tâm sức để tranh cãi, chỉ bình thản nói:

“Ung thư v.ú là do tức giận mà ra. Sau này nếu con không làm mẹ tức giận nữa, thì mẹ sẽ sống thêm được vài năm.”



Mai Tư Nặc giơ tay thề thốt:

“Con thề! Sau này con nhất định nghe lời mẹ, tuyệt đối không làm mẹ tức giận nữa!”



Nói thì dễ…

Nhưng chuyện tương lai, ai biết trước được?



Cùng lúc đó, khi Mai Đại đang nhập viện phẫu thuật, thì An Như Mộng lại đang dẫn các con đến thăm căn nhà cũ của cha mẹ mình.



Ngôi nhà đã rất cũ kỹ, dù đã được sửa sang lại nhưng vẫn chỉ là mái ngói, tường và nền xi măng, rất giản dị.



Dù vậy, nội thất bên trong vẫn giữ được nguyên vẹn, sạch sẽ, gọn gàng.



“Oa! Đây đều là đồ cổ từ những năm 60–70 thế kỷ trước phải không ạ?”

“Con chỉ thấy mấy món này trên phim, ngoài đời nhìn thật là lạ luôn ấy!”

“Không biết còn dùng được không nhỉ?”



Phong Tước tròn mắt nhìn quanh, tò mò khám phá từng món: từ tivi đen trắng, radio cassette, đến bình nước nhôm cổ, cứ như đang bước vào một viện bảo tàng thu nhỏ.



“Đây là nơi mẹ sống hồi nhỏ.”

An Như Mộng nhẹ nhàng vuốt ve từng món đồ, ánh mắt chìm trong hoài niệm:



“Cha mẹ của mẹ đều là những người rất vĩ đại.”

“Ba của mẹ là bộ đội, từng lập chiến công, trên người đầy những vết thương do chiến tranh để lại.”

“Còn mẹ của mẹ là nhà vật lý học, từng du học về nước. Là một người rất, rất đáng nể.”



“Khi đất nước còn nghèo khó, bà vẫn quyết tâm tham gia vào nhóm nghiên cứu hạt nhân, hiến dâng cả cuộc đời cho Tổ quốc.”



“Lúc còn nhỏ, mẹ không hiểu vật lý là gì, cũng chẳng biết chiến tranh là gì. Nhưng mẹ biết, ba mẹ là anh hùng, là người đang bảo vệ đất nước.”

“Mẹ luôn tự hào về họ.”



Bà khẽ thở dài:

“Chỉ tiếc là… họ quá bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho mẹ.”

“Mẹ luôn chơi một mình, tự đọc sách, tự nghe radio, tự chơi xếp hình, tự nói chuyện với búp bê, tự chạy theo bươm bướm ngoài vườn.”



“Khi ấy, mong ước lớn nhất của mẹ không phải là được ba mẹ quan tâm nhiều hơn… mà là có anh chị em.”



“Chỉ cần có anh chị em… mẹ đã không cảm thấy cô đơn như thế.”