Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 231



“Thật ra ba mẹ cũng từng thuê bảo mẫu cho mẹ,” An Như Mộng nhẹ nhàng nói, “nhưng bảo mẫu thì không thể thay thế cha mẹ, cũng không thể chơi đùa với mình như những đứa trẻ khác.”



“Ba thì quanh năm ở trong quân đội, còn mẹ vì tính chất công việc đặc biệt nên thường xuyên phải công tác dài ngày, thậm chí là chuyển nhà. Mẹ cũng phải theo mẹ của mẹ đi khắp nơi.”



“Mỗi khi đến một nơi mới, bảo mẫu có khi được thay thế, có khi thì chẳng có ai cả.”



“Vì vậy, tuổi thơ của mẹ rất cô đơn.”



“Mẹ rất ghen tị với những đứa trẻ có anh chị em, chúng lúc nào cũng ríu rít bên nhau, khóc cười cùng nhau, còn mẹ thì chưa từng có được trải nghiệm ấy.”



“Mỗi lần đến sinh nhật, mẹ đều lớn tiếng cầu nguyện, mong rằng mẹ của mẹ sẽ sinh cho mẹ một em trai hoặc em gái. Như vậy mẹ có thể chơi cùng em, đọc sách cho em nghe, chải tóc, mặc quần áo cho em, đút cơm cho em ăn, dắt tay em đi hái hoa dại, tối đến ôm em cùng ngủ…”



Nói đến đây, An Như Mộng nở một nụ cười dịu dàng: “Ba mẹ của mẹ cũng rất yêu trẻ con.”



“Sau đó, mẹ của mẹ thật sự m.a.n.g t.h.a.i lần nữa, là một bé gái. Cả nhà đều rất vui mừng.”



“Mẹ chuẩn bị đủ loại dây cột tóc và sách tranh cho em gái, còn giúp dọn giường, học hỏi cách người ta chăm sóc trẻ nhỏ, mong chờ một ngày có thể vừa làm chị gái, vừa làm mẹ nhỏ của em, cùng ba mẹ chăm sóc em gái đáng yêu ấy.”



“Nhưng mà…”



Đôi mắt An Như Mộng đỏ hoe, giọng nghẹn lại: “Mẹ của mẹ vì nhiều năm làm nghiên cứu hạt nhân mà không may bị ung thư. Khi thai được bốn tháng thì bị sảy và từ đó không thể sinh con nữa…”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



“Ba mẹ của mẹ rất đau lòng, mẹ cũng vậy, vô cùng buồn bã.”



“Mẹ ôm tay bà ngoại và nói: Mẹ ơi, đừng buồn nữa. Sau này con lớn lên, con kết hôn rồi, con sẽ sinh thật nhiều, thật nhiều em bé. Nhà mình sẽ thật đông vui, lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, tiếng khóc, tiếng chạy nhảy, nô đùa của lũ trẻ…”



Tất cả những đứa trẻ xung quanh đều im lặng lắng nghe bà kể.



Bao gồm cả Phong Hầu và Đông Đông Bắc Bắc, Phong Hầu vừa mới quay xong cảnh phim.



Đến đoạn này, ai cũng hiểu vì sao mẹ lại yêu trẻ con đến vậy, và vì sao dù có chuyện gì xảy ra mẹ cũng không muốn bỏ rơi bất kỳ đứa trẻ nào.



An Như Mộng rút khăn tay, khẽ lau nước mắt.



“Mẹ của mẹ sau khi mắc bệnh ung thư, đành phải từ bỏ công việc nghiên cứu hạt nhân, vào viện điều trị.”



“Nhưng bà là người ham học hỏi và là một thiên tài, không chấp nhận việc chỉ nằm chờ chết. Bà đã lấy toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình để cùng một bác sĩ quen biết trong bệnh viện nghiên cứu cách chữa bệnh thiếu m.á.u bất sản.”



“Tại sao lại là căn bệnh này?”



“Vì khi còn học ở nước ngoài, mẹ của bà – tức bà cố của các con – đã qua đời vì căn bệnh này. Mẹ từng dốc sức tìm hiểu, nghiên cứu rất sâu để tìm cách chữa trị cho bà ngoại, nên cũng xem như là nửa chuyên gia.”



“Căn bệnh đó của bà cố là bẩm sinh, có khả năng di truyền.”



“Bà nghĩ, mình cần phải tận dụng quãng thời gian còn sống để thúc đẩy nghiên cứu, thậm chí là tìm ra cách chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh này.”



“Sau nhiều năm nỗ lực, bà và đồng nghiệp đã nuôi cấy thành công một loại tế bào có thể phục hồi và thúc đẩy chức năng tạo m.á.u của tủy xương. Nhưng loại tế bào này phát triển rất chậm. Để đủ lượng chữa cho một người, ít nhất phải mất mười năm.”



“Chưa kể loại tế bào này liên tục tiến hóa, nếu không đủ thời gian theo dõi, không ai biết nó sẽ phát triển đến mức nào.”



“Vì nhiều lý do khác nhau, các bác sĩ cùng nghiên cứu lần lượt rút lui, chỉ còn mẹ của mẹ là tiếp tục kiên trì, hy vọng một ngày có thể giúp được thế hệ sau hoặc những bệnh nhân khác.”



“Trước khi qua đời, bà đã cất giữ mẫu tế bào và thiết bị nuôi dưỡng ở một nơi bí mật, để chúng tiếp tục phát triển và tiến hóa tự nhiên.”



Bà nhìn về phía Phong Chỉ, mỉm cười dịu dàng:



“Mười một năm trước, khi rời Minh Thành đi tìm Tiểu Chỉ, mẹ sợ mình xảy ra chuyện, quên mất chuyện quan trọng này nên đã ghi tọa độ nơi cất giấu mẫu tế bào bằng một dãy số và giao cho Phong Mang, dặn rằng khi nào gặp lại Tiểu Chỉ thì đưa cho con bé.”



“Dãy số đó chính là tọa độ, Phong Mang chắc chắn sẽ không đoán ra ý nghĩa, nhưng Tiểu Chỉ thì nhất định sẽ hiểu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Phong Cương và những người khác toát mồ hôi lạnh.



Quả nhiên vẫn là Tiểu Chỉ thông minh…



Nếu đổi lại là bọn họ, cầm lấy dãy số ấy cũng chẳng thể giải mã được…



An Như Mộng xoa đầu Phong Chỉ: “Lúc mẹ m.a.n.g t.h.a.i con, bà ngoại con đã bệnh rất nặng, sống chỉ là chịu đựng. Nhưng bà vẫn cố gắng sống chỉ để được nhìn thấy cháu ngoại bé bỏng của mình một lần.”



“Vì vậy, không chỉ vì mẹ yêu trẻ con, mà còn để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà ngoại con, mẹ nhất định phải sinh con ra bằng được.”



Bà nhìn sang ba anh em Phong Cương, đôi mắt ngân ngấn nước:



“Cho dù phải rời khỏi nhà họ Phong, cho dù có lỗi với ba đứa các con… mẹ cũng không hối hận.”



“Mẹ ơi—”



Ba cậu con trai từ sớm đã nghe đến đỏ hoe cả mắt, Phong Hầu là người đầu tiên bật khóc thành tiếng. Anh dùng khăn tay lau nước mắt, ôm chầm lấy An Như Mộng, khóc nức nở:



“Mẹ không hề có lỗi với chúng con… hu hu hu…”



“Là chúng con có lỗi với mẹ…”



“Hu hu hu… mẹ ơi, xin lỗi mẹ… chúng con chẳng hiểu gì cả, để mẹ phải sống khổ sở một mình như vậy…”



Phong Tước cũng ôm chặt lấy An Như Mộng, khóc rưng rức:



“Mẹ ơi, mẹ vất vả quá rồi! Mẹ khổ quá rồi! Chúng con không biết gì hết, không ở bên mẹ, hu hu hu…”



Đông Đông và Bắc Bắc cũng mỗi đứa một bên ôm lấy chân mẹ, khóc không ngừng.



Mắt Phong Cương cũng đỏ lên, đứng một bên lặng lẽ nhìn:



“……”



Hai đứa lớn, hai đứa nhỏ, tổng cộng bốn người đàn ông ôm lấy mẹ khóc lóc thế kia… nhìn có được không chứ?



Chỉ tiếc là mình đã lớn rồi, không thể nhào vào ôm mẹ khóc hu hu như chúng nó nó…



Phong Chỉ thì không có phản ứng gì, chỉ hơi phồng má, lộ vẻ chán ghét nhìn mấy người đàn ông lớn bé kia, trong mắt rõ ràng viết mấy chữ: “Một lũ ngốc.”



“Mẹ không hề khổ mà.” An Như Mộng dù bị bọn trẻ lớn nhỏ ôm chặt đến mức khó thở, vẫn dịu dàng mỉm cười, vừa nói vừa xoa đầu đứa này, rồi lại xoa đầu đứa kia.



“Nhà mẹ ngày xưa cũng khá giả, khi còn nhỏ và thời niên thiếu luôn được ba mẹ yêu thương chăm sóc. Lên học thì được thầy cô và bạn bè quý mến.”



“Lúc trẻ, mẹ yêu tự do, cũng từng yêu đương vui vẻ với ba của các con.”



“Mặc dù sau này xảy ra không ít chuyện không vui, nhưng mẹ có các con mà. Chỉ cần nhìn thấy các con, mẹ đã thấy mãn nguyện và hạnh phúc lắm rồi.”



“Cho nên đừng nói mẹ khổ, nếu không mẹ sẽ thấy có lỗi với ông trời vì đã ban cho mẹ những đứa con tuyệt vời và đáng yêu đến thế này.”



Lũ trẻ nghe xong càng cảm động, tiếng khóc, tiếng thút thít lại vang lên to hơn:

“Mẹ ơi… hu hu hu…”



Phong Chỉ đưa tay che tai lại, ồn ào quá…



An Như Mộng lấy ra chiếc khăn tay mới, dịu dàng lau nước mắt cho từng đứa:



“Chuyện mười một năm trước mẹ không nói với các con điều gì, rồi một mình rời khỏi Minh Thành… hôm nay, mẹ cũng muốn nói rõ với các con.”