Vi Mỹ Linh gần như không cần suy nghĩ đã đáp ngay:
“Chủ tịch Phong rất chín chắn, điềm đạm, khí chất mạnh mẽ, tài hoa xuất chúng, giống như những nhân vật thành đạt bước ra từ phim ảnh vậy, thật sự rất phi thường.”
Bà cụ Phong gật đầu đầy hài lòng:
“Thế còn nhân phẩm và tính cách thì sao?”
“Cũng rất tốt ạ.” Vi Mỹ Linh nghiêm túc nói, “Tôi cứ nghĩ người tài giỏi như Chủ tịch sẽ khó gần lắm, ai ngờ lại thân thiện như vậy, không những chào hỏi tôi mà còn tận tình dạy tôi phát âm tiếng Anh. Tôi hoàn toàn không thấy sợ ông ấy chút nào.”
Bà cụ cười tủm tỉm:
“Vậy còn ngoại hình? Cô thấy nó thế nào?”
Vi Mỹ Linh đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí:
“Rất… rất đẹp trai ạ…”
Bà cụ trêu chọc:
“Nhưng nó đã ngoài năm mươi rồi, cô không thấy nó già sao?”
Vi Mỹ Linh lắc đầu:
“Không hề ạ. Trông chủ tịch như mới bốn mươi thôi, rất trưởng thành, toát ra cảm giác an toàn, hơn đứt đám thanh niên non choẹt ngoài kia.”
Lúc này, bà cụ liếc sang con trai mình, người vừa định bước xuống từ đầu cầu thang tầng hai.
Rồi lại hỏi:
“Cô không thích mấy cậu trai trẻ tuổi, đẹp mã sao?”
“Không thích ạ.” Vi Mỹ Linh bĩu môi, tỏ vẻ khó chịu, “Mấy người đàn ông tầm tuổi tôi non nớt lắm, thích khoe khoang, thấy con gái xinh là dính mắt không rời, chẳng có chí khí gì cả.”
Nói đến đây, cô ta lại ngượng ngùng cười:
“Tôi xuất thân nghèo khó, học cũng không nhiều, nên đặc biệt ngưỡng mộ những người có tài năng, có bản lĩnh, có tầm nhìn và chín chắn, điềm đạm.”
“Có mắt nhìn đấy.” Bà cụ càng lúc càng hài lòng, gật đầu liên tục, “Bây giờ Tiểu Mang đang độc thân, cô vẫn còn cơ hội đấy.”
“Lão phu nhân đừng chọc tôi nữa…” Vi Mỹ Linh ngượng ngùng lí nhí, “Tôi biết thân biết phận, không dám mơ mộng xa vời như vậy đâu ạ.”
Bà cụ cười ha hả:
“Được rồi, không chọc nữa.”
Nếu là trước kia, bà chắc chắn sẽ thấy một cô gái như Vi Mỹ Linh chẳng xứng với con trai bà.
Nhưng sau khi trải qua nỗi thất vọng với An Như Mộng và sự phản bội của Mai Đại, bà lại thấy, con trai bà nên lấy một người phụ nữ xuất thân bình thường, học không cao, hiểu biết cũng không nhiều, chẳng có bản lĩnh gì, một người chỉ có thể dựa vào con trai bà mà sống, như vậy mới dễ dạy bảo, dễ khống chế. Càng trẻ càng tốt.
Phong Mang ở cầu thang nhìn Vi Mỹ Linh thêm vài giây, rồi xoay người quay lại phòng.
Sáng hôm sau.
Khi Phong Mang đi ngang qua phòng làm việc, thấy cánh cửa khép hờ, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng đọc thơ, ông hơi ngạc nhiên, mới sáu giờ sáng mà?
Ai lại ở trong đó?
Ông lặng lẽ đẩy cửa bước vào, thấy Vi Mỹ Linh đang ngồi bên cửa sổ, mái tóc dài xõa xuống, mặc áo sơ mi trắng phối với váy dây màu lam, trông chẳng khác gì một nữ sinh chăm học, tay cầm quyển thơ đang đọc.
“Bao nhiêu người từng yêu nét đẹp kiêu sa của em,
Yêu sắc hương tỏa ra từ chân tình hay dối trá.
Nhưng chỉ một người yêu linh hồn em đích thực,
Yêu cả nỗi buồn, cả vết thời gian nơi khuôn mặt dần tàn phai…”
Cách đọc của cô không chuyên nghiệp, nhưng lại đầy cảm xúc.
Phong Mang bất giác có chút rung động.
Cô đang đọc bài thơ tình này, chẳng lẽ là đọc cho ông nghe?
Với một cô gái trẻ tuổi, nghèo khó, ngây thơ chưa từng va vấp cuộc đời như cô, bị hấp dẫn bởi một người đàn ông trưởng thành, thành đạt như ông, chẳng phải chuyện quá bình thường sao?
Nếu lúc này Mai Đại mà thấy cảnh này, nhất định sẽ trốn trong bóng tối mà cười đến gập bụng.
Bởi vì Vi Mỹ Linh chính là bà ta chọn lựa riêng cho Phong Mang.
Phong Mang tự luyến, kiêu ngạo, chỉ yêu những người phụ nữ sùng bái ông, coi ông như thần, luôn ngước nhìn ông từ dưới lên.
Ngoài ra, phụ nữ ấy phải xinh, có gu, có trí thông minh… nhưng tuyệt đối không được thông minh hơn ông.
Trước kia, chắc chắn Phong Mang sẽ chê Vi Mỹ Linh không đủ xinh, học hành không cao.
Nhưng giờ ông đã già.
Đàn ông càng già càng thích con gái trẻ, dễ dụ, dễ điều khiển, và càng không thích phụ nữ quá đẹp, sợ bị cắm sừng.
Mà Vi Mỹ Linh thì vừa đúng chuẩn vừa khít từng điểm.
Nếu Phong Mang thật sự động lòng, ha, vậy thì cứ đợi đến ngày bị Vi Mỹ Linh “rút cạn” đi là vừa.
Phong Mang không nhịn nổi nữa, bước vào:
“Để tôi dạy cô đọc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vi Mỹ Linh giật mình, suýt làm rơi quyển thơ. Nhìn thấy là Phong Mang, cô ta vội đứng dậy, lắp bắp:
“Chủ, Chủ tịch…”
“Không cần căng thẳng, ngồi đi.”
Phong Mang đi tới, cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh:
“Tôi dạy cô đọc.”
Vi Mỹ Linh đỏ bừng mặt:
“Vâng… vâng ạ…”
Thế là Phong Mang bắt đầu dạy cô ta đọc bài thơ tình bằng tiếng Anh, từng câu một, giải nghĩa từng đoạn.
Vi Mỹ Linh càng nghe mặt càng đỏ, không dám nhìn ông, đôi mắt ướt long lanh như mặt nước xuân lấp lánh.
Phong Mang cảm thấy như bản thân đang trở lại thời đại học, khi còn hẹn hò cùng một nữ sinh xinh đẹp, ngây thơ và ngoan ngoãn…
Đến giờ ăn sáng, Phong Mang cũng bảo người giúp việc mang bữa sáng lên thư phòng, vừa ăn cùng Vi Mỹ Linh, vừa tiếp tục dạy cô ta học tiếng Anh.
Từ hôm đó, Phong Mang gần như tối nào cũng về nhà ở. Hễ có thời gian là dạy tiếng Anh cho Vi Mỹ Linh, kể cho cô ta nghe về quản trị doanh nghiệp, những sóng gió trên thương trường, về văn hóa và tập tục ở nước ngoài…
Vi Mỹ Linh lúc nào cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn tròn mắt thán phục. Ánh mắt nhìn ông ngày một tràn đầy ngưỡng mộ và mê đắm.
Tất cả những điều ấy đã xoa dịu sâu sắc lòng tự tôn đàn ông của Phong Mang, thứ đã từng bị An Như Mộng và Mai Đại đạp cho tan nát.
Hừ, nhìn đi, Phong Mang ông vẫn còn rất có sức hút.
Dù đã ngoài năm mươi, vẫn khiến một cô gái trẻ mười chín tuổi xinh đẹp mê mẩn.
An Như Mộng không chịu quay lại, Mai Đại thì phản bội, ấy là do mắt bọn họ có vấn đề, không biết trân trọng!
Cùng lúc đó.
Ca phẫu thuật ung thư v.ú của Mai Đại cực kỳ thành công.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Bà ta nằm viện hơn mười ngày, cuối cùng cũng được xuất viện một cách an tâm.
Bệnh viện dặn dò kỹ càng:
“Ca phẫu thuật của chị rất thành công. Phát hiện ở giai đoạn sớm là may mắn lớn, chỉ cần tái khám định kỳ, ăn uống lành mạnh, nghỉ ngơi hợp lý, tránh làm việc quá sức… thì sẽ không tái phát.”
“Nhưng nếu không giữ gìn, cũng không loại trừ khả năng tái phát.”
Mai Đại cảm ơn bác sĩ rồi trở về nhà.
Nhà cửa thì lại lạnh tanh.
Cả Mai Tư Nặc lẫn bảo mẫu đều không thấy đâu.
Bà ta gọi cho Mai Tư Nặc, Mai Tư Nặc không nghe máy.
Lại gọi cho bảo mẫu, bảo mẫu không dám không nghe, nhưng nói năng ấp úng.
Mai Đại truy hỏi mãi, thậm chí dọa sa thải, bảo mẫu mới chịu khai thật:
“Cô Tư Nặc đang yêu đương trên mạng với một nam streamer…”
Mai Đại suýt chút nữa thì ngất:
“Nó tàn tật cả hai chân, đứng còn không nổi, ra ngoài gặp bạn trai thế nào được?!”
Bảo mẫu giải thích rằng:
“Hai người đã yêu qua mạng được một thời gian rồi, gần đây mới bắt đầu gặp mặt. Họ rất hợp nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Cô Tư Nặc thường xuyên ra ngoài hẹn hò, khó mà cản được. Nơi gặp mặt cũng gần nhà, bà chủ yên tâm.”
Yên tâm kiểu gì được?!
Mai Đại giận điên người:
“Cô nói với Tư Nặc, lập tức quay về nhà! Không thì tôi cắt hết tiền tiêu vặt của nó!”
Nói đến mức này, Mai Tư Nặc cũng không dám không về.
Trong lúc chờ con gái quay lại, Mai Đại vào ngân hàng tra sao kê tài khoản, định giảm khoản tiền tiêu vặt của Mai Tư Nặc.
Không ngờ vừa tra một cái đã phát hiện, trong lúc bà ta nằm viện, một chiếc thẻ ngân hàng của bà ta đã bị chuyển hơn 300 vạn sang tài khoản của Mai Tư Nặc!
Bà ta chỉ cần nghĩ chút là hiểu ra ngay.
Trong thời gian nằm viện, bà ta từng giao điện thoại của mình cho Mai Tư Nặc, nhờ con gái giúp thanh toán các loại hóa đơn, viện phí. Không ngờ Mai Tư Nặc lại lợi dụng thời cơ, lén chuyển tiền sang tài khoản mình.
Bà ta hỏi:
“Con lấy nhiều tiền thế làm gì?”
Mai Tư Nặc thản nhiên trả lời:
“Thưởng cho anh trai streamer mà con thích chứ sao.”