Đây là người giúp việc mới của nhà họ Phong sao?
Trẻ thật đấy.
Phong Mang nhìn cô gái, bất giác nhớ đến bản thân hồi mười tám tuổi, khi vừa bước chân vào đại học, còn trẻ hơn cả Phong Cương bây giờ, tràn đầy khí thế và hoài bão.
Cô giúp việc trẻ kia hát xong thì tháo tai nghe, bắt đầu đọc lời bài hát tiếng Anh một cách ngập ngừng, phát âm lúng túng và sai sót liên tục, rõ ràng là người mới học, trình độ khẩu ngữ rất tệ.
Phong Mang nghe một lúc thì không nhịn được nữa, bước đến:
“Từ đó phát âm là treacherous…”
Ông lặp lại ba lần, phát âm chuẩn không cần chỉnh.
Cô gái trẻ giật mình như thỏ con bị dọa, rụt người lại, bật dậy cảnh giác:
“Ông là…”
Ngay sau đó, cô liền nhận ra ông là ai, kinh ngạc nói:
“Chủ tịch Phong? Ngài đã về rồi ạ.”
“Tôi là người giúp việc mới của nhà họ Phong – Vi Mỹ Linh. Tôi xin lỗi vì làm ồn khi nghe nhạc ạ.”
Phong Mang đứng trước mặt cô, quan sát từ đầu đến chân:
“Sao cô biết tôi là Chủ tịch Phong?”
Vi Mỹ Linh đáp:
“Trong phòng khách tầng hai có treo ảnh chụp gia đình, tôi nhìn thấy ngài trong đó nên nhận ra ngay.”
Cũng lanh lợi đấy.
Phong Mang thầm gật đầu.
“Cô đang học tiếng Anh à?”
“Vâng ạ.” Vi Mỹ Linh ngượng ngùng gãi gãi má, “Tôi mới học đến lớp 11 thì nghỉ, phải ra ngoài làm việc. Dù không còn cơ hội vào đại học, nhưng tôi vẫn muốn tự học, không muốn trở thành kẻ mù chữ.”
Phong Mang lại âm thầm gật đầu, không tồi, siêng năng, hiếu học.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Sao lại chưa học hết cấp ba đã nghỉ học?”
“Nhà tôi nghèo, ba mẹ không cho học tiếp, lại muốn ép tôi kết hôn sớm. Nhưng tôi không chịu, nên ra ngoài tìm việc làm.” Vi Mỹ Linh hơi xấu hổ, cúi đầu, hai má đỏ ửng, “Nhưng tôi rất may mắn, mới đi làm có một năm đã gặp được nhà họ Phong tuyển người, lại còn chọn trúng tôi.”
“Giờ lương của tôi rất tốt, đãi ngộ cũng tuyệt vời, tôi thấy mình thật sự may mắn.”
Nói đến đây, cô ngẩng đầu lên, cúi chào thật sâu:
“Nên tôi rất biết ơn nhà họ Phong, đặc biệt là ngài. Thật sự… tôi cảm ơn rất nhiều.”
Lúc này, Phong Mang mới nhìn rõ khuôn mặt cô.
Nước da trắng, ngũ quan thanh tú, đôi mắt sáng ngời. Không đến mức tuyệt sắc giai nhân, nhưng rất dễ nhìn, kiểu vẻ đẹp dịu dàng ngoan hiền, giống như cô em gái nhà bên khiến người ta thấy dễ chịu.
Thân hình cũng ổn: không quá cao cũng chẳng thấp, không gầy không mập, tay chân cân đối.
Một cô gái nhỏ đáng thương nhưng xinh xắn.
“Quản gia Lưu và mẹ tôi đều là người khó tính.”
“Họ chọn cô, chắc chắn là vì cô có chỗ hơn người.”
Phong Mang nói, “Công việc của cô chắc không quá bận, có thời gian thì đọc thêm sách.”
Nghĩ một chút, ông lại bổ sung:
“Cô có thể dùng thư phòng ở tầng hai, chỉ cần đừng đem sách ra khỏi phòng là được.”
Ánh mắt Vi Mỹ Linh sáng rỡ:
“Cảm ơn Chủ tịch Phong, ngài đúng là một ông chủ tốt.”
Nói xong, hai má cô ta lại đỏ lên, lộ ra vẻ ngượng ngùng thẹn thùng.
Phong Mang hơi động tâm.
Thấy cô gái trẻ tuổi vừa xinh xắn, vừa chăm chỉ như vậy, ông không khỏi cảm thấy muốn khích lệ.
“Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, cô muốn làm gì cũng được.”
Vi Mỹ Linh cúi chào một lần nữa:
“Tôi cảm ơn Chủ tịch.”
Phong Mang gật đầu, rời khỏi đó.
Một giờ sau, bà cụ Phong đi dạo trở về, đến giờ ăn tối.
Bà đã mấy ngày không gặp con trai, lần này lại bắt đầu lải nhải đủ chuyện. Nói nhiều nhất vẫn là: Mau chóng đưa mấy đứa cháu về nhà, không thể để chúng đi theo An Như Mộng mãi như thế được…
Phong Mang nghe mà chẳng mấy để tâm, suốt cả bữa gần như không đáp lời.
Chỉ là, bữa tối hôm nay thật sự rất ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù chỉ là món ăn gia đình đơn giản, nhưng hương vị vô cùng tuyệt vời.
Đặc biệt là món sườn chua ngọt, độ chua ngọt vừa vặn, lớp ngoài giòn mềm, bên trong thịt chín nhừ vừa đủ, ăn một miếng là thơm lừng, vị đậm đà.
“Bữa tối nay nấu ngon đấy, ai làm vậy?”
Ông nhấp một ngụm nước mơ, hỏi.
“Là tôi nấu ạ.” Vi Mỹ Linh ở bên đáp, “Hồi ở nhà tôi hay nấu ăn. Sau này đi làm cũng từng làm ở nhà hàng, thường xuyên học lỏm tay nghề của đầu bếp.”
“Nhưng tôi chỉ biết nấu món gia đình, các món cao cấp hay nguyên liệu đắt tiền thì chưa làm được.”
Có câu: Muốn nắm được trái tim đàn ông, trước hết phải nắm được dạ dày của anh ta.
Nên cô vẫn luôn kiên trì học nấu ăn.
Gần đây, dưới sự chỉ dẫn của “cô giáo”, Vi Mỹ Linh đã học thêm mấy món ăn gia đình hợp với khẩu vị của Phong Mang.
Tất nhiên, bây giờ cô ta đã biết “cô giáo” chính là Mai Đại, không khỏi thầm cảm thán, chẳng trách cô giáo lại hiểu rõ khẩu vị của Phong Mang và bà cụ Phong đến vậy.
Dù Mai Đại đã hoàn toàn rút lui khỏi giới do thân phận bị phanh phui, không thể liên lạc nữa, nhưng trong lòng Vi Mỹ Linh, cô ta vẫn dành sự tôn trọng, thậm chí là ngưỡng mộ.
Một cô gái xuất thân bình thường, không nơi nương tựa, vậy mà hai lần kết hôn đều là với những người đàn ông giàu có bậc nhất, tài sản hàng chục, hàng trăm tỷ, như vậy chẳng phải quá truyền kỳ và đầy cảm hứng hay sao?
Mấy người trong giới từng cười nhạo Mai Đại, thật ra chẳng qua cũng vì ganh tị thôi chứ gì?
Phong Mang nói:
“Cơm nhà chính là cơm thường ngày trong gia đình, nấu ngon cũng là một tài năng.”
Ông nói với vẻ như vô tình:
“Sau này nếu tôi có ở nhà, mấy bữa cơm cứ để cô nấu, làm thanh đạm một chút là được, tôi không kén ăn lắm.”
“Vâng ạ, cảm ơn Chủ tịch!” Vi Mỹ Linh vui mừng ra mặt, đôi mắt cười cong cong, hàm răng trắng đều, trông rất thật thà dễ mến.
Bà cụ Phong cũng rất hài lòng với cô ta:
“Cháo và dưa muối cô làm rất ngon, sau này ngày nào cũng nấu cho tôi hai bát, sáng một bát, tối một bát.”
Vi Mỹ Linh:
“Vâng ạ.”
Sau bữa cơm.
Vi Mỹ Linh đỡ bà cụ Phong ngồi vào xe lăn, đẩy bà đi dạo trong vườn sau.
Nửa năm nay, thật ra bà cụ không thiếu ăn thiếu mặc gì, nhưng đủ thứ chuyện không như ý khiến bà tổn thương nhiều về tinh thần và tâm lý: người con dâu từng được yêu quý và đứa cháu gái đáng thương giờ trong mắt bà đều là phản đồ, còn mấy đứa cháu trai cưng thì chẳng ai thèm quan tâm tới bà.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Nhất là trong thời gian về quê nửa năm trước, ngày nào bà cũng gây gổ, chẳng ai chịu dỗ dành, hỏi han, khiến bà bị kích động nặng.
Gần Tết, bà cãi nhau với người trong làng, tức giận đòi tự mình quay về thành phố. Ai ngờ đi chưa được bao xa thì bị ngã, gãy chân. Sau khi dưỡng thương xong, đi lại vẫn rất khó khăn, phần lớn thời gian phải ngồi xe lăn.
Giờ đã trở về nhà họ Phong, nhưng cuộc sống sum vầy cháu chắt bao quanh thì đã chẳng thể quay lại.
Cô đơn mãi mãi là nỗi sợ hãi lớn nhất của người già.
Bà cụ thích nghe những bài hát cũ từ nửa thế kỷ trước. Vi Mỹ Linh vừa đẩy xe, vừa hát khe khẽ:
“Mặt trời, mặt trời như con thoi vàng, mặt trăng, mặt trăng như con thoi bạc…”
Cô ta còn trẻ, giọng lại hay, hát lên nghe thật dễ chịu.
Bà cụ lim dim mắt, như chìm vào miền ký ức xa xưa…
Dạo được nửa tiếng, Vi Mỹ Linh đẩy bà cụ quay về phòng khách, bưng một chậu nước ấm đến, chuẩn bị ngâm và rửa chân cho bà.
Bà cụ đi lại khó khăn, cũng không còn thích tắm rửa như trước, nhưng mỗi tối đều phải ngâm chân.
Việc ngâm chân cũng rất cầu kỳ: Nhiệt độ nước phải đúng chuẩn 40 độ, nước phải đun từ loại thảo d.ư.ợ.c đặc biệt, rồi đợi nguội bớt mới dùng được…
Khi rửa chân còn phải xoa bóp.
Lực tay không được quá mạnh cũng không được quá nhẹ.
Nếu móng chân dài thì cũng phải cắt luôn cho gọn…
Khó chiều vô cùng.
Trước đây An Như Mộng không muốn làm mấy chuyện này nên mới bị bà cụ cho là không hiếu thảo.
Giờ thấy Vi Mỹ Linh vừa tận tụy lại dịu dàng, bà cụ càng nhìn càng ưng, không nhịn được hỏi:
“Mỹ Linh à, cô thấy Tiểu Mang nhà tôi thế nào?”
Vi Mỹ Linh lúc đó đang chăm chú xoa bóp chân cho bà, nghe vậy thì ngẩn ra một chút, rồi nở nụ cười:
“Chủ tịch rất tốt ạ.”
Bà cụ cười:
“Tốt chỗ nào nào?”