Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 239



Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mái tóc nhuộm đen chưa lâu của Mai Đại đã lại lốm đốm bạc.

Gương mặt vừa làm thẩm mỹ không lâu, vẫn không che được những nếp nhăn hiện rõ rãnh cười, chân chim nơi khóe mắt.

Sắc diện bà sa sút hẳn, đôi mắt u tối, không còn ánh sáng.



Bà mang thân thể vừa xuất viện chưa bao lâu, vẫn cố phối hợp với cảnh sát điều tra, chủ động thanh toán chi phí y tế, bồi thường tiền tổn thất tinh thần, tiền mất việc cho A Hãn.



Để giảm tội cho con gái, bà nhận hết trách nhiệm về mình:

Là bà tìm người quyến rũ A Hãn.

Là bà cố tình báo cho con đến khách sạn bắt gian.

Là bà chủ đích châm ngòi mâu thuẫn giữa con gái và A Hãn.



Bà nhận hết, chỉ với mục đích duy nhất là để con gái cắt đứt với A Hãn, chứ không hề muốn ai bị thương.



Bình thường gặp chuyện như thế cùng lắm cũng chỉ là cãi nhau, thậm chí đ.á.n.h nhau, hiếm ai nghĩ đến chuyện dùng d.a.o đ.â.m người.

Điều này Mai Đại chưa từng dự liệu.



Vì thế, trong vụ án này, Mai Đại có sai, nhưng chưa đủ cấu thành tội phạm.



Theo giám định tư pháp, thương tích của A Hãn đạt tiêu chuẩn “trọng thương”, hành vi của Mai Tư Nặc cấu thành tội cố ý gây thương tích.



Cũng theo giám định tư pháp, Mai Tư Nặc mắc chứng trầm cảm nặng kèm hưng cảm, lại có tâm thần phân liệt mức độ nhẹ, lúc gây án tinh thần rối loạn, không kiểm soát được hành vi.



Ngoài ra, trong vụ án này, A Hãn cũng có lỗi lớn: hắn không chỉ lừa dối Mai Tư Nặc về tinh thần, tình cảm mà còn lừa của cô gần 400 vạn tiền thưởng và quà tặng.



Cộng với việc Mai Đại đã bồi thường cho A Hãn gần tám con số, A Hãn đã ký giấy hòa giải.



Cuối cùng, sau hơn một tháng điều tra, tòa tuyên Mai Tư Nặc phạm tội cố ý gây thương tích, buộc phải điều trị tâm thần bắt buộc.



Trên tòa, thực ra Mai Tư Nặc không nhận tội.

Ánh mắt cô ta lãnh đạm, miệng cười nhạt.

Đối diện câu hỏi của thẩm phán và luật sư nguyên đơn, cô ta đập mạnh hai tay xuống bàn, cười man dại:



“Anh ta đáng đời!”



“Tôi tàn tật đôi chân, không có cha, mẹ vừa phẫu thuật ung thư vú, cuộc sống đã khổ sở đến vậy, anh ta còn lừa tình lừa tiền của tôi!”



“Tôi vì anh ta mà lén lấy tiền dưỡng già, tiền chữa bệnh của mẹ để lấy lòng anh ta, còn định bỏ trốn cùng anh ta.”



“Vậy mà anh ta lấy tiền tôi tặng đi ngủ với người phụ nữ khác. Thật sự là cầm thú!”



“Tôi chỉ hận lúc đó chưa đ.â.m c.h.ế.t anh ta…”



Theo lẽ thường, không hối lỗi là sẽ bị xử nặng.

Nhưng thái độ của cô ta trên tòa lại quá điên loạn, ánh mắt nhìn thôi đã thấy bất thường.



Vì vậy, tòa tuyên cô ta phải điều trị tâm thần bắt buộc, chưa khỏi bệnh thì không được rời bệnh viện tâm thần được chỉ định.



Trước khi vào viện tâm thần, Mai Đại đến thăm con gái.



Mai Tư Nặc cười nhạt:



“Con vào viện tâm thần rồi, sẽ không còn là gánh nặng của mẹ nữa.”



“Mẹ hài lòng chưa? Yên tâm chưa?”



Mai Đại ôm n.g.ự.c đau nhói, gương mặt từng được chăm chút giờ tiều tụy, không còn nét quyến rũ hồng hào trước kia:



“Con biết rõ mẹ yêu con mà.”

“Sao phải nói những lời này?”

“Thấy con bị tổn thương, mẹ không hề vui.”

“Còn con thấy mẹ bị tổn thương, con có vui không?”



Mai Tư Nặc lạnh lùng:



“Tình yêu mẹ dành cho con, sao so được với tình yêu mẹ dành cho chính mình?”



Nước mắt rơi từ mắt Mai Đại:



“Con… thật sự nhìn mẹ như thế sao?”



Mai Tư Nặc:



“Mẹ và Hàn Nặc lúc nào cũng nói yêu con, quan tâm con.”



“Nhưng từ nhỏ đến lớn, con luôn là người bị bỏ rơi.”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



“Con mới sinh không lâu, mẹ đã nhắm đến Phong Mang, bỏ con cho Hàn Nặc nuôi.”



“Con chưa từng biết Hàn Nặc là cha ruột, luôn nghĩ mình là trẻ mồ côi.”



“Ngay từ nhỏ Hàn Nặc đã dạy con: phải làm người đứng trên người khác, muốn gì phải tranh giành, không được chịu thiệt, không được nhẫn nhịn.”



“Con còn bé xíu, Hàn Nặc vì tự bảo vệ bản thân mà bỏ con vào cô nhi viện.”



“Ở đó con cũng nghe theo lời ông ta, tranh giành, đấu đá, để rồi bị bắt nạt, bị cô lập, chịu đủ ánh mắt khinh bỉ.”



“Sau này mẹ đưa con vào nhà họ Phong, nhưng cũng chưa từng nói mẹ là mẹ ruột của con.”



“Con ở nhà họ Phong chưa từng có cảm giác thuộc về…”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhà họ Phong lúc nào cũng miệng nói thương con, nhưng sau khi Phong Chỉ quay về, rất nhanh cũng bỏ rơi con.”



“Nhà họ Dung cũng vậy, muốn có con thì có, muốn bỏ là bỏ.”



“A Hãn cũng thế.”



“Con mãi mãi là kẻ bị lựa chọn, bị vứt bỏ.”



“Mẹ chẳng phải từng hỏi con vì sao nhất định phải tranh với Phong Chỉ sao?”



Cô ta khúc khích cười, rồi lại hóa điên cuồng:



“Bởi vì Hàn Nặc đã dạy con như thế, con lớn lên trong kiểu giáo d.ụ.c đó!”



“Mẹ và Hàn Nặc yêu nhau đến thế, nhưng chẳng phải cũng nhiều lần vì vinh hoa của riêng mình mà bỏ rơi nhau sao?”



“Vậy thì con dựa vào đâu để tin mẹ, để trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời?”



Mai Đại bị con gái vặn hỏi đến nỗi không nói nên lời.



Đúng vậy…



Bà và Hàn Nặc mỗi lần bỏ con, luôn tự cho là vì con gái, luôn tự cho là con gái nhất định sẽ hiểu, nhưng họ chưa bao giờ thật sự hỏi cảm nhận hay ý kiến của con.



Đứa trẻ trở thành như hôm nay, suy cho cùng, chính là họ dạy ra…



“Sau này mẹ đừng đến bệnh viện tâm thần thăm con nữa.”



Mai Tư Nặc lạnh lùng:



“Mẹ tưởng con tàn phế đôi chân thì là phế nhân, không có mẹ sẽ không sống nổi sao?”



“Nói cho mẹ biết, con không cần ai vẫn sống được.”



Nói xong cô ta quay lưng, đẩy xe lăn rời đi.

Mai Đại nhìn bóng lưng con gái, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.



Cả đêm bà không chợp mắt, hồi tưởng cả nửa đời mình.

Một nửa đời thất bại…



Bà không hối hận, vì hối hận không còn ý nghĩa.

Bà chỉ… chấp nhận số phận.



Đến nước này, bà không còn sức gượng dậy, càng vùng vẫy càng đáng thương…



Sáng ra, bà nhìn gương mặt mộc già nua trong gương, lại lần nữa nhận ra mình thật sự già rồi, sự già nua không thể cứu vãn…



Đã đến lúc dưỡng già, chờ chết…



“Không ngờ lại phải dưỡng già nhanh đến thế …”

Bà lẩm bẩm, cầm lấy điện thoại:



“Mẹ từng nghĩ mình có thể cùng Hàn Nặc sống đến chín mươi tuổi, hưởng vinh hoa nửa đời sau…”



Bà gọi cho viện tâm thần:



“Viện trưởng, tôi cũng mắc trầm cảm nặng và hoang tưởng bị hại. Tôi muốn xin vào viện các ông điều trị chuyên sâu…”



Nặc Nặc nói cả đời mình luôn bị chọn, bị bỏ.

Lần này, bà sẽ không bỏ rơi Nặc Nặc nữa…



Lúc này, ở nhà họ Phong.



Phong Mang cũng mở mắt, rồi nhìn sang cô gái trẻ mới mẻ bên cạnh.



Tối hôm qua, ông dạy cô ta nếm rượu vang.

Cô ta uống xong, lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ, tôn thờ nhìn ông.

Ông thuận thế ôm cô ta lên giường…



Ông ta vốn lo mình không được, ôm tâm lý thử xem sao.



Bởi từ khi Mai Đại bỏ đi, ông ta phát hiện mình đã mất phong độ, trong lòng cũng rất lo, lấy cớ tìm Mai Đại mà âm thầm tìm danh y trị chứng bất lực, uống thuốc, điều dưỡng cũng tốn không ít.



Nếu không, với một người đàn ông như ông, sao có thể vì một người đàn bà phản bội mình mà rời công ty lâu như vậy?



Không ngờ tối qua, ông bất ngờ phát hiện mình đã “được” trở lại.

Không chỉ “được”, mà còn chinh phục được cô gái trẻ.



Điều này khiến lòng tự tôn đàn ông của ông được thỏa mãn tột cùng.



Ông bước vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, trước khi tắm gọi cho quản gia dặn chuẩn bị bữa sáng mang vào phòng ngủ cho hai người.



Vì biểu hiện của Vi Mỹ Linh khiến ông rất hài lòng, ông quyết định để cả nhà họ Phong đều biết mối quan hệ của mình và Vi Mỹ Linh.



Dù sao ông cũng đã lớn tuổi, cần một người bạn đời.



Bà cụ Phong cũng biết chuyện này, âm thầm gật đầu, trong lòng nói:



“Tiểu Mỹ tuy hơi buông thả, chưa kết hôn đã ngủ với con trai tôi, nhưng con trai tôi có bản lĩnh thế kia, nó không chống nổi cũng là chuyện bình thường.”