Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 240



Còn về phía Vi Mỹ Linh, cô ta cũng đang mơ một giấc mơ đẹp.

Phong Mang đã ngủ với cô ta, đối với cô ta hẳn cũng rất hài lòng, chắc chẳng mấy chốc sẽ cưới cô ta…



Để Phong Mang nghĩ rằng tối qua cô ta đã “vất vả”, cô ta cố ý đợi đến khi ông ta đi làm mới dậy, rồi mới tắm rửa, ăn sáng, xuống lầu.



Bà cụ Phong đã chờ cô ta ở đó.

Cô ta cố tỏ ra bất an, liên tục cúi người xin lỗi:



“Thưa Lão phu nhân, xin lỗi, tối qua tôi thức khuya quá, dậy muộn, không kịp chuẩn bị bữa sáng cho người…”



Bà cụ này có chút thần kinh, xem tivi xong cứ nhất định học theo mấy bà phu nhân xa xưa, gọi ăn cơm là “dùng bữa”.



Bà cụ Phong phẩy tay:



“Tối qua cô hầu hạ Tiểu Mang, vất vả rồi, dậy muộn cũng bình thường.”



Vi Mỹ Linh đỏ mặt, vội xua tay:



“Lão phu nhân, tôi biết tôi sai rồi.

Tối qua tôi với chủ tịch Phong học thưởng rượu vang, không cẩn thận uống hơi nhiều, rồi, rồi…

Thật ra giờ tôi vẫn còn mơ hồ.”



“Xin người đừng đuổi tôi đi…”



“Cô dù gì cũng là một cô gái đứng đắn, sao tôi có thể đuổi cô?”

Bà cụ Phong lại phẩy tay:



“Trước tiên cô cứ lấy thân phận bạn gái mà sống cùng Tiểu Mang, đợi sinh xong đứa trẻ rồi hẵng kết hôn.”



Sinh xong đứa trẻ… rồi mới kết hôn?



Vi Mỹ Linh trợn tròn mắt, cảm giác m.á.u trong người như đông lại.

Còn trong mắt bà cụ Phong, biểu cảm ấy lại thành ra “mừng rỡ không tin nổi có chuyện tốt thế này”.



“Tuy thân phận của cô và Tiểu Mang chênh lệch rất lớn, chưa đủ tư cách làm phu nhân hào môn,” bà nói giọng kẻ cả,



“nhưng tôi không phải loại mẹ chồng cổ hủ vô lý.

Chỉ cần Tiểu Mang thích cô, cô toàn tâm toàn ý với nó,

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

tôi sẽ không phản đối hai đứa.”



Vi Mỹ Linh nghe mà nghiến răng, cảm thấy bị lăng nhục tận xương, hận không thể cầm ấm trà dưỡng sinh trên bàn hắt thẳng vào mặt bà cụ, nhưng trên mặt chỉ có thể nở nụ cười cảm kích:



“Cảm ơn Lão phu nhân.”



Bà cụ Phong nói tiếp:



“Nhưng tôi phải nói rõ.

Tiểu Mang và vợ trước sinh ra mấy đứa đã theo mẹ nó cả rồi,

nhà này cần có đứa trẻ mới.

Cô còn trẻ, nếu không có con thì khó mà ổn định vị trí.”



“Nên cô phải sinh được con mới kết hôn với Tiểu Mang.”



Vi Mỹ Linh c.ắ.n răng, cố nén lửa giận:



“Nếu… nếu mãi không sinh được thì sao ạ?”



Sắc mặt bà cụ Phong lập tức trầm xuống:



“Người thường còn không chấp nhận nổi phụ nữ không đẻ được, huống hồ nhà hào môn như nhà họ Phong?”



“Tiểu Mỹ à, cô còn trẻ, phải cố lên.”



Vi Mỹ Linh cúi đầu, trong lòng mắng thầm: Con trai bà đã năm mươi mấy tuổi, chỗ đó còn ‘không ăn thua’, không sinh được thì sao? Chẳng lẽ lại phải cắm sừng cho con trai bà giống như vợ trước Mai Đại của ông ta à?



Bà cụ Phong thấy cô ta im lặng lâu, tưởng cô ta bị dọa, bèn nhấp một ngụm trà, giọng nhàn nhạt:



“Cô cũng phải hiểu hào môn chúng ta.”



“Tiểu Mang trước đây từng cưới hai người vợ. Vợ đầu cậy nhà mẹ đẻ có địa vị, không tôn trọng Tiểu Mang, còn xúi ba đứa con trai chống lại cha mình, khiến cha con bất hòa, gia đình lạnh nhạt.”



“Người vợ thứ hai thì là một kẻ lừa đảo, ở bên ngoài lén lút sinh con với đàn ông khác, rồi giả danh ‘nhận nuôi’ để đưa đứa con hoang đó về nhà họ Phong, khiến cả nhà bị thiên hạ cười chê.”



“Cho nên, lần này nếu Tiểu Mang muốn cưới vợ ba, nhất định phải thận trọng.”



“Còn nữa, sau này nếu cô sinh con, nhất định phải làm giám định quan hệ cha con, xác nhận là con ruột của Tiểu Mang thì mới được.”



“Tôi nói vậy, cô hiểu chứ?”



Vi Mỹ Linh cố nén giận, ngoan ngoãn đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Dạ, tôi hiểu.”



Bà cụ Phong hài lòng gật đầu:



“Đẩy tôi ra ngoài đi dạo đi, hôm nay đã trễ hơn hai tiếng rồi đấy.”



Nhắc đến chuyện này, lửa giận trong lòng Vi Mỹ Linh càng dâng cao.

Lão phu nhân luôn dậy sớm ngủ sớm, trời còn chưa sáng đã bắt người hầu dậy phục vụ mặc đồ, đi vệ sinh, rồi ăn bữa sáng nóng hổi, vừa sáng sớm đã bắt ra ngoài tản bộ.

Dắt ch.ó đi dạo còn không phiền bằng bà ta…



Thế nhưng, Vi Mỹ Linh vẫn phải nói:



“Vâng ạ.”



Khi cô ta đẩy xe lăn đưa bà cụ Phong đi dạo, bà ta liên tục giảng dạy đạo làm phu nhân hào môn:



“Muốn làm phu nhân nhà giàu, thì cô phải…”



Vi Mỹ Linh chỉ có thể giả vờ nghe, càng nghe càng tức.

Cô ta còn chưa chính thức vào nhà họ Phong, mà đã bị ép phải tuân theo cả đống quy củ?



Tối hôm đó, khi giúp bà cụ Phong lên giường ngủ, cô ta tức đến độ…

Âm thầm bỏ một viên t.h.u.ố.c ngủ vào ấm trà dưỡng sinh, kèm thêm vài viên vitamin đặc biệt.



Thuốc ngủ để bà ta ngủ sâu, bớt hành hạ người khác.

Còn loại vitamin kia, nghe nói dùng nhiều dễ tăng nguy cơ đột quỵ.



Nếu bà ta sớm bị liệt, thần trí mơ hồ, nói năng lắp bắp thì thật là tuyệt vời.



Khi đắp chăn cho bà ta, Vi Mỹ Linh nở một nụ cười lạnh nhạt:



“Bà nên thấy may mắn vì tôi chỉ muốn sống sung sướng, chứ không định hại người.

Nếu không thì thứ tôi bỏ vào ấm trà không phải vitamin đâu.”



“Còn nữa… Bà chính là ngòi nổ bất ổn lớn nhất của cái nhà này.”



“Không có bà, nhà này mới yên ổn.”



“Vì tương lai của cái nhà này, bà hy sinh một chút đi.”



Làm xong, cô ta nhẹ nhàng rời khỏi phòng, khép cửa lại.



Một đôi tay từ phía sau vòng qua eo cô ta, nhấc bổng cô ta lên.

Cô ta giật mình, suýt hét toáng, nhưng nhận ra người ôm mình là Phong Mang, lập tức nở nụ cười e thẹn:



“Chủ tịch Phong, ngài về rồi…”



“Ừ, vì em nên dù bận đến đâu anh cũng phải quay lại.”



Phong Mang không đợi thêm giây nào, bế cô ta vào phòng ngủ:



“Anh nhớ c.h.ế.t mất cái yêu tinh nhỏ này rồi…”



Cả đêm triền miên.



Sáng hôm sau, ông ta lại đến công ty muộn.



Nhưng lần này, không ai để ý đến ông, vì toàn bộ công ty đang bàn tán xôn xao một chuyện:



“Tin lớn! Siêu tin nóng! Đại tiểu thư sắp kết hôn với Sa thiếu!”



“Thật á? Nhanh vậy luôn?”



“Chuẩn hàng xịn đó! Ban giám đốc công ty mình còn nhận được thiệp mời rồi. Lễ cưới sẽ diễn ra cuối tuần sau, đúng sinh nhật lần thứ 21 của đại tiểu thư!”



“Trời ơi! Họ cưới sớm quá đi! Một người 25, một người 21, vẫn còn trẻ mà đã kết hôn!”



“Nhưng hai người họ yêu nhau lắm, ngày nào cũng dính lấy nhau. Đã vậy thì tất nhiên phải cưới gấp rồi!”



Cả công ty như hội chợ.



Phong Mang đang đi thì bước chân khựng lại, chân mày nhíu chặt.



Phong Chỉ sắp cưới Sa Tuyệt rồi?



Tại sao không ai báo cho ông?



Sao ông vẫn chưa nhận được thiệp cưới?



Nhà họ Sa muốn cưới thiên kim duy nhất của nhà họ Phong, mà không đến gặp ông, cũng chẳng gửi chút thành ý gì?