Vi Mỹ Linh nói:
“Có thể nhờ người quen kín đáo xin đại tiểu thư hoặc Sa thiếu hai tấm thiệp mời, một cho ngài, một cho Lão phu nhân.”
“Nếu họ không đưa, đến hôm đó ngài và Lão phu nhân cứ trực tiếp đến.”
“Em không tin, trước mặt bao nhiêu quan khách, cô dâu và chú rể dám đuổi hai người ra ngoài.”
Cô ta đưa ra chủ ý này, tất nhiên không phải vì lòng tốt, muốn hàn gắn tình cha con.
Mà là vì chính cô ta cũng muốn dự lễ cưới này.
Nghĩ xem, đám cưới này sẽ có bao nhiêu danh nhân quyền quý tham dự?
Ở đó có thể kết giao với bao nhiêu người có thế lực?
Chỉ riêng chuyện được mời thôi cũng đã là một biểu tượng thân phận và địa vị.
Cô ta thật sự cực kỳ muốn đi…
Phong Mang nghe xong thấy có lý.
Ông dù sao cũng là cha ruột của Phong Chỉ, chẳng lẽ Phong Chỉ dám đuổi ông ra khỏi lễ cưới ngay tại hiện trường?
Nếu Phong Chỉ thật sự làm thế, nhất định sẽ bị mọi người lên án.
Nghĩ đến đây, ông tán thưởng, hôn nhẹ lên môi Vi Mỹ Linh:
“Em thật thông minh.”
Ông vốn thích kiểu con gái hơi thông minh, có thể nghĩ ra điều ông chưa kịp nghĩ.
Vi Mỹ Linh mỉm cười e thẹn:
“Ngài làm chuyện lớn, chắc chắn không có nhiều thời gian cho chuyện nhà và việc vặt.
Em không làm nổi chuyện lớn, chỉ có thể để tâm vào mấy chuyện nhỏ thôi.”
Phong Mang gật đầu:
“Em lo việc nhà chu đáo, rất tốt.”
Vi Mỹ Linh:
“Đó là bổn phận của em.”
Cô ta ngập ngừng một chút, rồi cẩn trọng hỏi:
“Em chưa từng đến những dịp như thế này, không biết lễ nghi ra sao. Em muốn hỏi… Ngài đi dự đám cưới có cần bạn đồng hành không?”
“Nếu cần em đi cùng, em phải chuẩn bị trước…”
Phong Mang cắt lời cô ta:
“Em không cần lo chuyện đó. Đến hôm đó anh tự đi. Em ở nhà chăm mẹ là được.”
Thân phận của Vi Mỹ Linh chưa đủ tư cách để xuất hiện ở dịp này.
Còn bà cụ Phong, đi chỉ càng làm ông mất mặt, càng không thể cho đi.
Ông nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lửa giận trong lòng Vi Mỹ Linh bùng lên.
Cô ta ngủ với ông bao nhiêu đêm, ngày ngày biến tấu món ăn phục vụ ông ta, chăm ông ta từ đầu đến chân, vậy mà ông ta không muốn công khai cô là bạn gái trước mọi người?
Quả nhiên, trong lòng ông ta vẫn khinh thường cô ta…
Chẳng trách Mai Đại chẳng chút do dự mà “nhường” chồng cũ cho cô ta.
Hẳn Mai Đại cũng thấy Phong Mang ghê tởm đến mức nào…
Vi Mỹ Linh càng nghĩ càng giận.
Thấy Phong Mang sắp ngủ, cô ta không nhịn được lại thử thăm dò:
“Mẹ… à không, Lão phu nhân nói với em, em phải sinh được con mới được cưới ngài, chuyện này…”
Phong Mang lúc này đã rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng:
“Đó là tất nhiên rồi.”
“Anh tuổi này rồi, lại từng ly hôn hai lần, nếu không có con, anh cưới vợ để làm gì?”
“Chẳng lẽ để người ta chia phần tài sản của anh sao?”
Vi Mỹ Linh không dám tin.
Ông ta cũng nghĩ như vậy ư?
Cô ta vốn cũng muốn sinh con cho ông ta để ổn định vị trí của mình.
Nhưng ông ta đã ở tuổi này, còn sinh nổi không?
Nếu ông ta không thể sinh, chẳng lẽ cô ta phải tiếp tục hầu hạ ông ta, ngủ với ông ta, cho đến khi ông ta c.h.ế.t mà không được một xu?
Nghĩ đến khả năng ấy, Vi Mỹ Linh hận không thể tát Phong Mang mấy cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng hôm sau, Vi Mỹ Linh tìm đến hòm thư điện tử của Mai Đại, gửi mail hỏi bà ta:
[Phong Mang còn có thể sinh con không?]
Số điện thoại, WeChat, QQ của Mai Đại đều đã hủy, trong giới cũng không còn tin tức về bà.
Có tin đồn nói bà ra nước ngoài, có tin đồn nói bà đi tu, có tin đồn nói bà tự tử…
Hiện giờ, Vi Mỹ Linh chỉ còn cách liên hệ duy nhất là email.
Cô ta cũng không chắc email có đến được hay không.
Bất ngờ là, không lâu sau, Mai Đại trả lời:
[Tôi sống với ông ta nhiều năm, luôn âm thầm cho ông ta uống t.h.u.ố.c giúp ông ta hưng phấn. Ông ta chắc chắn không thể sinh con.]”
Đến khi Vi Mỹ Linh gửi email lần thứ hai, hòm thư của Mai Đại đã bị hủy.
Từ đó trở đi, không ai còn thấy Mai Đại nữa.
Chỉ có một vài tài khoản ẩn danh tung tin: Mai Đại và Mai Tư Nặc đều ở trong bệnh viện tâm thần.
Nhưng lúc ấy, mẹ con họ đã qua thời nổi tiếng, chẳng còn ai quan tâm.
Tóm lại, sau khi nhận được email từ Mai Đại, Vi Mỹ Linh rơi vào tuyệt vọng.
Nếu thật sự là như vậy, giấc mộng gả vào nhà họ Phong của cô ta chẳng phải đã tan tành rồi sao?
Một năm!
Cô ta tự cho mình hạn định: Nếu trong vòng một năm không thể mang thai, vậy thì sẽ tìm cách vơ vét thêm chút tiền rồi rút lui, không thèm phục vụ bà già và Phong Mang nữa.
Cùng lúc đó, trong sự chú ý của cả thành phố, hôn lễ giữa Phong Chỉ và Sa Tuyệt chính thức diễn ra.
Khi trời vừa chạng vạng, khu vườn sau của Khách sạn Sa Thị, nằm tại khu sầm uất ven sông ở Minh Thành, đã rực rỡ ánh đèn, từng khúc nhạc cổ điển du dương vang vọng cả trăm mét.
Hàng chục nam nữ đón khách mặc Hán phục màu đỏ, trang điểm theo phong cách cổ đại, đứng thành hàng trước cổng trước và cổng sau của khách sạn, nghênh đón khách quý bốn phương.
Hàng loạt người dân và fan hâm mộ kéo tới vây quanh, chụp ảnh, quay phim, náo nhiệt vô cùng.
“Đẹp quá! Nam thanh nữ tú đều đẹp, phim cổ trang b.o.m tấn cũng chưa chắc đẹp bằng thế này…”
“Xem biết bao nhiêu lễ cưới kiểu Tây rồi, nhưng được chứng kiến lễ cưới truyền thống long trọng như thế này, mới thấy gu thẩm mỹ Á Đông đúng là hợp lòng mình hơn…”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Người đón khách thôi đã đẹp như thế, không biết cô dâu chú rể sẽ lộng lẫy đến nhường nào…”
“Mọi người mau nhìn! Màn hình LED đang livestream cảnh tại hiện trường kìa…”
“Cảm giác như đang xem truyền hình trực tiếp một buổi đại hôn của quý tộc thời xưa vậy…”
Giữa những lời bàn tán rôm rả, hết chiếc xe sang này đến xe sang khác lần lượt dừng trước khách sạn.
Mỗi khi một chiếc dừng lại, khách mời mặc cổ phục bước xuống, lập tức khiến đám đông bên ngoài vỡ òa.
“Haha, mấy anh doanh nhân mặc áo quan lại cổ đại, đeo kính cận, ngồi Ferrari, tay cầm điện thoại, xuất hiện giữa khách sạn hiện đại… đúng là hài hước hết biết!”
“Haha, kia chẳng phải là đại lão giới kinh doanh – Trần tổng sao? Ông ấy hóa trang làm đạo sĩ, tay còn cầm phất trần, nhìn cũng ra dáng ghê chứ!”
“Mọi chi tiết đều rất chỉnh chu, ngay cả giày cũng đi giày vải thêu hoa…”
“Các thiếu gia tiểu thư mặc cổ trang thật đúng là đẹp như tranh vẽ…”
“Mau nhìn kìa! Có nữ minh tinh ngồi kiệu mà đến! Nhưng khiêng kiệu mệt quá, cô ấy phải đi bộ vài trăm mét rồi mới ngồi lên kiệu…”
“Trời ơi, nhìn Phong Hầu kìa, anh ấy mặc đồ hiệp khách, cưỡi ngựa trắng mà đến, ngầu c.h.ế.t đi được…”
“Cái này còn đỉnh hơn cả t.h.ả.m đỏ của showbiz nữa đó…”
“Nghe nói cả Lý Cửu và Đường Điềm Âm cũng đến…”
“Tôi còn thấy có một đại lão hóa trang thành hoàng đế, suýt nữa quỳ lạy khi nhìn thấy ổng…”
“Thế đã là gì, tôi thấy tận năm hoàng đế, bảy hoàng hậu, ba Quan Âm rồi…”
…
Cả con phố náo động, dày đặc người xem đứng hai bên đường chen chúc nhau.
May mà cảnh sát giao thông đã chuẩn bị từ trước, nên trật tự vẫn giữ được.
Giữa muôn vàn ánh nhìn, Phong Mang cũng xuất hiện, cũng mặc cổ phục.
Nhưng đúng lúc ông tới, Lý Cửu và vài minh tinh khác cũng vừa đến, tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía họ, khiến Phong Mang như chìm vào bóng tối, trở thành kẻ qua đường vô danh.
Tuy nhiên—
Khi đến bàn lễ tân, dù không có thiệp mời, nhân viên đón khách vẫn lễ phép mời ông vào.
Ông đắc ý cười.
Quả nhiên, dù Phong Chỉ có điên đến đâu, có ghét ông đến đâu, đến lúc này vẫn phải mời ông vào.
Ông là cha vợ của Sa Tuyệt,
Thân phận này không ai có thể phủ nhận!