Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 243



Sau khi nhận được tin Phong Mang đã đến khách sạn, Phong Chỉ không hề suy nghĩ gì mà thốt ra ngay:



“Nhốt ông ta vào phòng nghỉ, chờ kết thúc hôn lễ rồi hãy thả ra.”



Và thế là Phong Mang được nhân viên dẫn vào một phòng nghỉ nào đó, sau đó bị khóa bên trong.

Trong phòng có đủ đồ ăn thức uống, duy chỉ không thể ra ngoài, tín hiệu điện thoại cũng bị chặn, đến cả mạng internet cũng không dùng được, chỉ có thể xem sách hoặc bật tivi g.i.ế.c thời gian.



Ông ta giận dữ đập mạnh vào cửa:



“Tôi là cha ruột của Phong Chỉ, các người nhốt tôi ở đây là có ý gì?!”



Từ thiết bị liên lạc ở cửa truyền ra giọng nói:



“Thưa Phong tổng, đây là sắp xếp của Phong tiểu thư.”



“Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, ông có thể rời đi.”



Phong Mang gào lên phẫn nộ:



“Thả tôi ra ngay! Không thì tôi kiện các người tội giam giữ trái phép!”



Giọng từ cửa lại vang lên bình thản:



“Cho dù ông có hét to thế nào, bên ngoài cũng không nghe thấy đâu. Chúng tôi còn có việc phải làm, khuyên ông nên giữ sức mà nghỉ ngơi đi.”



Sau đó, mặc kệ Phong Mang có gào thét bao nhiêu, không một ai ngoài cửa trả lời ông ta, không một phản hồi nào từ thiết bị liên lạc.



Phong Mang hiểu rõ lần này Phong Chỉ đã quyết tuyệt thật rồi.



“Đồ điên! Mày dám đối xử với cha ruột như vậy à?!”



“Chờ tao ra ngoài, nhất định sẽ kể cho thiên hạ biết mày đối xử với tao thế nào…”



Nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng gào của ông ta.

Cũng chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của ông ta.



Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của khách sạn, trong phòng Tổng thống.



An Như Mộng và Bạch Phượng Châu ngắm nhìn Phong Chỉ mặc phượng bào màu xanh ngọc đậm, càng ngắm càng thấy hài lòng, càng nhìn càng thấy yêu mến.



“Tiểu Chỉ thật là xinh đẹp quá đi mất! Mẹ sống hơn năm mươi năm rồi, chưa từng gặp cô gái nào vừa thông minh, vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp như con đấy.”



“Không phải tôi thiên vị đâu nhé, nhưng Như Mộng à, thời trẻ cậu vẫn kém Tiểu Chỉ nhà mình 0.0001 điểm nhan sắc đó nha~”



An Như Mộng bật cười:



“Đương nhiên rồi, con gái của tôi mà lại không xinh hơn tôi à?”



Bạch Phượng Châu tiếp lời:



“Nếu sau này Tiểu Chỉ sinh con gái, chắc chắn cũng sẽ đáng yêu như vậy.”



Lúc này, Đông Đông và Bắc Bắc ló ra từ sau lưng An Như Mộng:



“Nhất định sẽ đáng yêu giống bọn con!”



An Như Mộng xoa đầu hai đứa, cười tươi như hoa:



“Cha mẹ là Tiểu Tuyệt và Tiểu Chỉ đều ưu tú như vậy, con cái chắc chắn thừa hưởng toàn bộ điểm mạnh rồi! Trời ơi, mẹ mong chờ quá đi mất…”



Phong Chỉ chớp chớp mắt:



“Con có linh cảm, đứa con đầu tiên của con và thầy Sa sẽ là bé gái đó ạ~”



An Như Mộng ôm lấy cô:



“Aaa~ Dù là trai hay gái, mẹ đều yêu hết, nhưng trong nhà nhiều bé trai quá rồi, cũng muốn có thêm vài cô công chúa nữa…”



Bạch Phượng Châu cũng nói:



“Trong ấn tượng của mẹ, Tiểu Chỉ vẫn là một bé con cơ, không ngờ lại đã đến tuổi lập gia đình, sinh con rồi… Nên nếu muốn sinh muộn một chút cũng không sao đâu nha~”



Trong lúc mọi người trò chuyện vui vẻ thì có người đến báo:



“Đến giờ lành rồi, cô dâu có thể nhập lễ.”



Lúc này Phong Chỉ mới đội lên phượng quan tinh xảo, lộng lẫy, tay cầm quạt tròn thêu uyên ương hí thủy, che trước mặt, được mẹ dìu bước ra khỏi phòng Tổng thống, tiến vào thang máy.



Vì sao hôn lễ của Phong Chỉ và Sa Tuyệt lại chọn phong cách cổ điển “nam đỏ – nữ xanh”?



Chuyện là, một buổi tối nọ, Phong Chỉ cùng mẹ xem phim, tình cờ thấy cảnh nam nữ chính thành thân, bị choáng ngợp bởi khung cảnh lộng lẫy trên màn ảnh, cô chỉ vào màn hình:



“Mẹ ơi, bộ lễ phục cưới này đẹp quá!”



An Như Mộng cũng rất thích kiểu đó:



“Ai nói đỏ – xanh là sến súa?

Nếu phối hợp tinh tế thì chẳng khác nào hoa đỏ lá xanh, tự nhiên mà hài hòa, còn sang trọng hơn cả đen trắng hay song đỏ nữa.”



Phong Chỉ quay đầu nhìn mẹ, đôi mắt long lanh:



“Mẹ cũng thích hả? Vậy con và thầy Sa kết hôn sẽ mặc thế này nhé!”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn



Sa Tuyệt nghe xong, tất nhiên không phản đối:



“Anh cũng thấy cưới kiểu truyền thống sẽ ý nghĩa hơn kiểu hiện đại. Quyết định vậy đi!”



Một khi đã tổ chức hôn lễ cổ điển duy nhất trong đời, đương nhiên phải làm cho đặc biệt, độc đáo và không thể quên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Thế là Sa Tuyệt quyết định: khách mời cũng mặc cổ phục, hóa thân thành nhân vật xưa, tạo nên một buổi lễ giống như đại hôn của hoàng tộc.



Kết quả là thành công mỹ mãn!



Anh và Phong Chỉ thích, khách mời cũng hào hứng vô cùng, ngay cả các quan chức và giới tinh anh được mời cũng nhiệt tình cosplay đến cùng.



Và khi Sa Tuyệt mặc cổ phục đỏ, Phong Chỉ mặc cổ phục xanh, cùng nhau xuất hiện tại khu vườn sau khách sạn, nơi tổ chức hôn lễ, toàn trường sững sờ! Cả hiện trường bùng nổ!



“Đây mới chính là đỉnh cao thẩm mỹ của phong cách Trung Hoa đó!”



“Vẫn là hôn lễ kiểu Trung Hoa là tuyệt nhất! Sau này tôi kết hôn cũng muốn làm hôn lễ truyền thống như thế!”



Một đám cưới trong đời, lại được tổ chức đặc biệt đến vậy, Sa Tuyệt và Phong Chỉ hoàn toàn không cấm khách mời chụp ảnh.

Tóm lại, chủ đề của buổi lễ rất rõ ràng: Vui vẻ là quan trọng nhất!



Lúc này, toàn bộ khách mời đều đứng dậy, người cầm điện thoại, người cầm máy ảnh chuyên dụng, nô nức chụp hình.



Nhiếp ảnh gia cũng hào hứng hét lên:



“Quá đẹp rồi!”



“Thật sự quá đẹp!”



“Đây là hôn lễ đẹp nhất tôi từng được thấy!”



Đến lúc “bái đường”, tất cả mọi người đều nhận ra: Trên vị trí “cao đường” không hề có cha của hai bên, chỉ có hai người mẹ: An Như Mộng và Bạch Phượng Châu.



Việc Phong Chỉ không mời cha ruột và bà nội đến dự hôn lễ đã là quá can đảm.



Nhưng Sa Tuyệt còn táo bạo hơn.

Ngoài mẹ ruột ra, anh không mời bất kỳ người thân nào, đừng nói là các chị gái hay em gái, đến cả Sa Trấn Vinh cũng không có mặt.



Tất cả mọi người đều hiểu, hôn lễ mà còn không mời người nhà, thì mối quan hệ này cả đời chỉ e không còn cứu vãn.



Ai nấy chỉ biết thầm cảm khái trong lòng:



“Chắc chỉ có bọn họ mới dám làm vậy… Chứ người bình thường nào chịu nổi áp lực dư luận khi không mời chính cha ruột đến hôn lễ?”



Nhưng liên hệ với những gì họ từng trải qua ai cũng dần cảm thông.



Dù sao, chuyện nhà người ta, người ngoài không cần lo.



Là khách mời, chỉ cần vui vẻ tham dự là được rồi.



Trong phòng nghỉ, Phong Mang đang xem truyền hình trực tiếp của hôn lễ qua màn hình điện tử.



Nhìn thấy khung cảnh long trọng, xa hoa, nhìn thấy Phong Chỉ và Sa Tuyệt bái đường, ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.



Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, ông cảm thấy hối hận.



Nếu năm xưa ông không ly hôn với An Như Mộng, không đẩy Phong Chỉ vào viện tâm thần thì hôm nay ông sẽ là vị khách danh giá nhất trong hôn lễ, cha vợ của Sa Tuyệt, được các quan khách lớn nhỏ chủ động làm quen, nịnh nọt…



Chứ không phải như bây giờ, bị nhốt trong phòng nghỉ, mặt mũi không dám lộ ra.



Quan trọng hơn là sau hôm nay, cả thế giới đều biết: Sa Tuyệt không công nhận ông là cha vợ, Phong Chỉ cũng không nhận ông là cha ruột.

Vậy thì, ai còn nể mặt ông nữa?



Tổn thất quá lớn!



Còn nữa— trên sóng livestream hôn lễ, ba đứa con “bất hiếu” của ông lại quây quần quanh An Như Mộng, cười tươi rạng rỡ, cứ như họ mới là một gia đình, còn ông chỉ là người ngoài.



Nhìn lại An Như Mộng, dù đã ngoài năm mươi, nhưng trông chưa đến bốn mươi, vẫn xinh đẹp, thanh tao, ánh mắt rạng rỡ, thần thái động lòng người.



Ngay cả Vi Mỹ Linh mới 19 tuổi, so với An Như Mộng cũng như tì nữ bên cạnh quý phu nhân.



Phong Mang càng nghĩ càng buồn, không ngừng tự rót rượu.



Mười một năm trước…



Rốt cuộc là ông bị ma ám gì, mà lại nhất quyết ly hôn với An Như Mộng, để cưới một người từng ly hôn như Mai Đại?



Ông uống hết ly này đến ly khác, đến khi ngã gục vì say cũng chẳng biết gì.



Cùng đêm hôm đó, bà cụ Phong cũng đang nguyền rủa Phong Chỉ và An Như Mộng:



“Hai con tiện nhân đó, cưới hỏi mà không mời tôi, nhất định sẽ gặp báo ứng!”



Mà Vi Mỹ Linh chính là cố tình chiếu phát livestream cho bà cụ xem.



Phong Mang không mang cô ta theo dự tiệc cưới, khiến cô ta rất uất ức, rất tức giận.



Cô ta nghĩ:



“Mình vừa trẻ trung xinh đẹp, lại nhỏ hơn Phong Mang đến hơn ba chục tuổi, hầu hạ ông ta hết lòng, đặc biệt là trên giường thì càng hết sức chiều chuộng… Vậy mà ông ta lại xem mình là nỗi nhục, không dám dẫn ra ngoài?!”



“Trên đời này, ngoài mình ra, có cô gái 19 tuổi nào chịu hầu hạ một lão già hơn 50 như vậy không?”



Nếu không tự mình xả giận, thì đúng là quá ấm ức!



Sau khi để bà cụ c.h.ử.i chán chê, cô ta lại lén bỏ t.h.u.ố.c ngủ và vitamin vào cho bà uống, khiến bà tiểu ra giường mà vẫn ngủ mê mệt, không thể tỉnh dậy.



Một giờ sáng, Phong Mang được người đưa về nhà.



Trên người nồng nặc mùi rượu, người ngà ngà say, phải có người đỡ mới đứng nổi.



Vi Mỹ Linh đỡ ông ta vào giường, mắt ông lim dim vì say, nhìn cô ta hai lần, lẩm bẩm:



“Em phải biết cố gắng… Sinh con cho sớm vào… Đừng để thua An Như Mộng…”