Mắt An Hầu lại sáng lên lần nữa:
“Con gọi cho Tiểu Chỉ ngay, nhờ em ấy chọn bạn gái cho con, à không, là người có thể sinh con gái làm vợ luôn!”
“Tiểu Chỉ là thần toán mà, nhất định vừa nhìn là biết ai hợp làm mẹ của Hầu Hầu…”
An Như Mộng vội giật lấy điện thoại:
“Tiểu Chỉ đang làm việc, lát nữa rồi nói.”
An Hầu gãi đầu:
“À… vậy con đợi Tiểu Chỉ về…”
Đúng lúc đó.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
“Đợi em về làm gì vậy?”
Mọi người quay lại, Phong Chỉ về sớm bất ngờ!
“Í a í a~~~”
Tuyệt Tuyệt nhận ra mẹ, vui vẻ gọi tiếng, vươn đôi tay mũm mĩm.
Phong Chỉ đón lấy con gái, hôn hai cái:
“Ôi ôi, Tuyệt Tuyệt nhà mình sao mà đáng yêu thế này nè?”
“Dễ thương quá đi mất, đến mức mẹ chẳng muốn đi làm nữa, chỉ muốn về nhà ôm con thôi!”
Nói xong, Phong Chỉ ngẩng đầu lên:
“Mọi người tìm em có chuyện gì sao?”
An Hầu cười “hì hì”, rồi đem toàn bộ kế hoạch muốn “tuyển vợ sinh con gái” ra kể một lượt.
Mọi người trong lòng đều nghĩ: Tiểu Chỉ bình thường hay đơn độc một mình, bên cạnh dường như chẳng có cô gái độc thân nào quen thân, thật sự có thể giới thiệu cho An Hầu à?
Không lẽ lại là… Tống Kim Thời, Đường Điềm Âm, hay Mạnh Ca?
Không phải vì họ không tốt, mà là…
Chỉ cần tưởng tượng cảnh họ hẹn hò với An Hầu, ân ái ngọt ngào thôi là ai nấy đã sởn gai ốc rồi.
Không hợp!
Thật sự không hợp!
Thế nhưng…
“Được đó.” Phong Chỉ cười tươi mở lời “Em có một người bạn rất tốt, chắc chắn hợp với anh hai.”
“Thật hả?”
Người phản ứng đầu tiên là An Như Mộng, ánh mắt sáng rỡ, vội lấy khăn tay ra:
“Cô ấy là ai vậy? Có ảnh không? Mau cho mẹ xem thử!”
Phong Chỉ lấy điện thoại ra:
“Để con tìm đã nhé.”
“Cô ấy là y tá mà tôi quen khi ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chúng con thân lắm.”
“Con tính mấy ngày nữa cô ấy xuất viện rồi, con định đi đón cô ấy.”
Mọi người: “……”
Y tá… bệnh viện tâm thần?
Ừm…
Rất Tiểu Chỉ.
An Như Mộng còn chưa kịp phản ứng gì…
An Hầu đã rụt rè chạm hai ngón tay vào nhau, ấp a ấp úng hỏi:
“Tiểu, Tiểu Chỉ… bạn của em tên gì vậy? Cô ấy… là người như thế nào?”
Mọi người: “……”
Ơ, trọng điểm là cái này à?
Phong Cương còn lắc đầu bất lực, đúng là học dốt từ nhỏ, lúc nào cũng không nắm được trọng tâm.
Nhưng nghĩ lại, chỉ là y tá của bệnh viện, không phải bệnh nhân tâm thần thì cũng tạm ổn…
Dù sao thì, trên đời này kiểu “bệnh nhân” như Tiểu Chỉ chắc cũng chỉ có một mà thôi.
“Đây, chính là cô ấy.”
Phong Chỉ đưa ảnh trên điện thoại ra cho mọi người xem:
“Cô ấy tên là Nguy Hiền, tên thân mật là Nguy Hiểm, có phải rất xinh không?”
Nguy… Hiểm?
Mọi người nhìn nhau, trán đồng loạt rơi xuống ba vạch đen.
Đúng là bạn của Tiểu Chỉ.
Chồng tên là “Sa Tuyệt”, bạn thì tên “Nguy Hiểm”… Tuyệt vời, hoàn hảo đến mức không thốt nổi lời.
“Ôi chao, cô gái này trông được đấy chứ.”
An Như Mộng – không hổ là mẹ ruột của Phong Chỉ – vừa nhìn ảnh là mắt đã sáng rực:
“Mắt to tròn, mặt bầu bĩnh, cười lên còn có má lúm đồng tiền ngọt ngào nữa, nhìn là thấy tràn đầy sức sống.”
“Lại còn là y tá, chắc chắn biết cách chăm sóc người khác.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Đúng không ạ?”
Phong Chỉ rất vui vẻ:
“Cô ấy là bạn thân nhất của con trong bệnh viện, chúng con đã hẹn là sau khi cô ấy ra viện sẽ đến nhà mình chơi!”
Mọi người vây lại xem ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả nhiên, là một cô gái trẻ trung như quả táo đỏ còn đọng sương, mặc đồng phục y tá gọn gàng, trạc tuổi đôi mươi, nụ cười đúng là vô cùng ngọt ngào.
Chỉ có điều…
Trong tay cô ấy đang cầm vài ống tiêm siêu to đầy m.á.u nhìn hơi… rợn người.
“Tiểu Chỉ à…”
Phong Tước dè dặt hỏi, “Bạn Nguy Hiểm của em sao lại cầm nhiều ống tiêm như vậy?”
“À, vì mỗi ngày cô ấy phải chích t.h.u.ố.c cho rất nhiều bệnh nhân mà.”
Phong Chỉ thản nhiên đáp, “Ai mà không nghe lời là cô ấy chích liền!”
Phong Cương nghe vậy thấy có gì đó sai sai:
“Cô ấy là y tá, đáng lý chỉ chích t.h.u.ố.c cho người bệnh thôi chứ?”
“Cô ấy vốn là y tá từ trước rồi.”
Phong Chỉ giải thích, “Nhưng gia đình nói cô ấy có vấn đề tâm lý, nhất quyết ép cô ấy đi điều trị trong viện.”
“Vào viện rồi, cô ấy cũng không quên chuyên môn, ngày ngày vác ống tiêm đi tuần tra, giúp bệnh viện duy trì trật tự!”
Mọi người: “……”
Bảo sao, người như “Nguy Hiểm”… mà còn có ngày ra viện được là hiểu rồi.
“Dễ thương quá đi mất…”
Giọng nói si mê của An Hầu vang lên.
Mọi người ngoái lại nhìn, thấy anh đang chống cằm, hai má đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào ảnh cô gái trên điện thoại, ánh mắt long lanh như viết lên mấy chữ:
“Thích quá, thích quá, thích c.h.ế.t đi được…”
Mọi người: “……”
Không hổ danh biệt danh “Khỉ điên”, đến gu chọn bạn đời cũng “bá đạo” chẳng ai bì nổi.
Nhưng mà thôi, chỉ cần anh thích là được rồi.
An Như Mộng liếc nhìn An Hầu, cười nói:
“Tiểu Hầu, nếu con thích cô gái trong ảnh thật, vậy thì để Tiểu Chỉ làm mai cho nhé?”
An Hầu đỏ bừng cả mặt, hai ngón tay cứ chọc chọc vào nhau, mấy lần còn chọc hụt:
“Ừm… vậy… vậy thì… làm phiền Tiểu Chỉ rồi…”
Phong Chỉ cũng rất vui:
“Đợi Nguy Hiền xuất viện, anh hai đi cùng em đến đón cô ấy nhé.”
An Hầu xấu hổ chạy ra sau lưng mẹ, chôn mặt vào lưng An Như Mộng, lí nhí nói:
“Mẹ ơi, mẹ phải giúp con chọn đồ nhé… Hôm đó con nên mặc gì, làm tóc ra sao mới được…”
Phong Chỉ bật cười:
“Nguy Hiền rất thích xem những bộ phim… ngốc ngốc mà anh hai đóng. Cô ấy nói nhìn rất thân quen, giống như người một nhà ấy!”
Phong Tước và Phong Cương liếc nhìn nhau, sau đó cùng… lặng lẽ quay mặt đi.
Thật sự không dám tưởng tượng nổi…
“Khỉ điên” và “Nguy Hiểm” từ bệnh viện tâm thần bước ra, nếu thành một đôi… thì trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ chắc chắn một điều: Họ tuyệt đối không bao giờ nhờ Tiểu Chỉ giới thiệu bạn gái cho mình.
Lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả…
Người giúp việc bước vào báo:
“Sa tổng đã chuẩn bị xong bữa tối, mời mọi người xuống dùng cơm.”
Vừa nghe xong, cả đám người đồng loạt nuốt nước bọt, rối rít kéo nhau xuống lầu.
Bởi vì Sa Tuyệt nấu ăn ngon vô cùng.
Thậm chí ngon hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp.
Nhưng vì công việc bận rộn, anh thường chỉ nấu cho vợ con ăn, người khác có muốn ăn thì còn phải xem vận may.
Hôm nay được dịp ăn cơm do anh nấu, tất nhiên phải tranh thủ tận hưởng rồi.
Phong Chỉ bế con gái đi trước.
Vừa xuống cầu thang thì thấy Sa Tuyệt đang bước tới, trên người vẫn còn đeo tạp dề.
“Ê ê a a~”
Tiểu Tuyệt Tuyệt vừa thấy ba là cười tươi, giơ hai bàn tay mũm mĩm về phía trước.
“Ui chao, mới xa Tuyệt Tuyệt có hai tiếng mà ba nhớ muốn c.h.ế.t rồi đây!”
Sa Tuyệt tháo tạp dề, đón lấy con gái, ôm hôn một cái, rồi lại hôn nhẹ lên má Phong Chỉ, “Xa vợ sáu tiếng, anh nhớ muốn c.h.ế.t luôn.”
Phong Chỉ bật cười ha hả, xoa đầu anh:
“Anh lại nói quá rồi.”
“Không hề nói quá.”
Sa Tuyệt nghiêm túc, “Anh thật sự thấy mình sắp c.h.ế.t vì nhớ hai mẹ con rồi. Nhưng chỉ cần thấy em và con, thì dù có thê t.h.ả.m cỡ nào… anh cũng sẽ lập tức sống lại, m.á.u đầy cây, full trạng thái luôn!”
Phong Chỉ cười giòn tan:
“Ha ha ha…”
Mọi người nhìn theo bóng lưng ba người nhà ấy, cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.
___Hết___