Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười

Chương 245



“Hu hu hu ——”

Tiếng khóc trong trẻo mà vang dội của em bé vang vọng khắp tầng hai.



An Như Mộng đang ngồi một bên xem phim, nghe thấy liền cầm bình sữa đi đến bên nôi, bế đứa bé lên cho bú.

Cô bé con vươn hai tay bé xíu ôm lấy bình sữa, b.ú ngon lành.



“Ôi chao, Tuyệt Tuyệt nhà ta sao mà ngoan thế cơ chứ! Đói thì khóc hai tiếng, tè cũng khóc hai tiếng, muốn được bế cũng khóc hai tiếng. Có người để ý liền nín ngay, ngoan ngoãn đến mức thật sự quá dễ chăm rồi!”



Dù trong nhà đã thuê hai bảo mẫu chuyên nghiệp luân phiên trực ban sáng tối để chăm sóc cháu gái, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, An Như Mộng nhất định sẽ tự tay chăm bẵm.



Mỗi lần nhìn thấy cháu gái, bà lại cười tươi như hoa, cả người dường như trẻ lại mấy tuổi.



“Phải đó, Tuyệt Tuyệt thật sự quá đáng yêu, là em bé xinh đẹp và dễ thương nhất mà tôi từng thấy luôn! Thừa hưởng trọn vẹn gen của Phong tổng và Sa tổng!”



Bảo mẫu một bên vừa trêu đùa bé vừa lộ vẻ mặt say mê:



“Giờ tôi bắt đầu lo lắng rồi, nếu một ngày Tuyệt Tuyệt không còn cần chúng tôi chăm sóc nữa, sẽ không được gặp cô bé nữa thì biết làm sao đây?”



An Như Mộng cười nói:



“Yên tâm đi, Tiểu Chỉ nói rồi, đợi Tuyệt Tuyệt đi mẫu giáo thì sẽ sinh đứa thứ hai, đến lúc đó vẫn cần các cô mà.”



“Ôi trời ~~”

Bảo mẫu chắp tay mười ngón trước ngực, xúc động nói:

“Thật tuyệt vời, chúng tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, không để Phong tổng và Sa tổng có cớ sa thải!”



Không phải là cô ấy nói quá.



Bất kỳ ai nhìn thấy tiểu Tuyệt Tuyệt với gương mặt thiên thần, đôi mắt to tròn long lanh và nụ cười ngây thơ vô tội ấy, đều sẽ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.



Dường như cô bé cũng hiểu họ đang nói gì, tạm rời khỏi núm bình sữa, vung tay múa chân, cười toe toét không răng.



Cười xong lại tiếp tục b.ú sữa.



Uống no rồi, cô bé buông bình, ợ một cái nhỏ xíu, sau đó còn cười thêm lần nữa với bà ngoại xinh đẹp trước mặt rồi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.



“A~~~”

An Như Mộng và bảo mẫu nhìn em bé mà lòng tan chảy,

“Trên đời sao lại có sinh vật đáng yêu thế này chứ?”

“Chỉ có Tiểu Chỉ hồi bé mới so được thôi…”

“Tôi thật sự thấy thương Phượng Châu, bận rộn công việc nên không được ở bên em bé mỗi ngày như tôi…”

“Ôi ôi, tôi nói hơi to tiếng rồi phải không?”

“Tốt nhất nên im lặng, đừng đ.á.n.h thức Tuyệt Tuyệt…”



An Như Mộng nhẹ nhàng đặt cháu gái lại vào nôi, cẩn thận đắp chăn nhỏ, kiểm tra xung quanh lần nữa rồi nói:



“Chúng ta ra ngoài trước đi, để Tuyệt Tuyệt tiếp tục ngủ.”



Hai người rón rén rời khỏi phòng, nhẹ tay khép cửa lại.



Trong phòng em bé vô cùng yên tĩnh.



Tuyệt Tuyệt ngủ say sưa, môi phồng phồng những bong bóng nhỏ xinh, tay chân thỉnh thoảng khẽ động đậy như đang mơ giấc mộng ngọt ngào.



Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng bị đẩy ra nhẹ như không một tiếng động.



Một người cúi người, rón rén bước vào, hai tay khum khum, đầu quấn khăn họa tiết kiểu sói già cải trang bà ngoại, lén lút đi vào, nhìn trái nhìn phải rồi lao đến bên nôi.

Ngắm nhìn đứa bé trong nôi, người đó nở nụ cười mãn nguyện:



“Tuyệt Tuyệt à, từ giờ con thuộc về một mình cậu rồi nha…”



Nói xong, anh ta thò tay vào nôi, với động tác tiêu chuẩn bế cô bé lên, chọc chọc bong bóng ở mép cô bé, cười khúc khích rồi rón rén định bước ra ngoài.



Nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.



“Mẹ…”

“Mẹ… mẹ à…”



An Như Mộng đứng chắn trước mặt anh, hai tay chống hông, ánh mắt tóe lửa:



“An Hầu! Con đang làm cái gì đấy hả?”

“Ngứa đòn rồi phải không?”



Bảo mẫu cũng bước đến:



“Hầu thiếu gia, cậu đang làm gì vậy? Muốn thăm tiểu thư thì cứ đường đường chính chính mà vào, sao lại lén lút như ăn trộm thế?”



“Con… con…”

Phong Hầu bây giờ đã chính thức đổi tên thành An Hầu, ánh mắt láo liên tìm lời biện hộ.



An Như Mộng quát:



“Không được nói dối!”

“Nếu dám nói dối, mẹ sẽ méc với Tiểu Chỉ, để Tiểu Chỉ xử lý con!”



Nghe đến câu sau, sắc mặt An Hầu biến ngay lập tức.



Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh vô thức siết chặt cô bé trong lòng hơn một chút, lắp bắp nói:



“Con… con thích Tuyệt Tuyệt mà! Chỉ là muốn bế bé ra ngoài chơi một chút, cũng không được sao?”



An Như Mộng trừng mắt:



“Còn dám nói dối nữa hả?”



Dưới khí thế áp đảo của mẹ…



An Hầu mồ hôi đầm đìa, trông như thể đã cùng đường tuyệt lộ. Mấy giây sau, anh giật phắt chiếc khăn hoa trên đầu xuống, vừa khóc vừa ăn vạ:



“Hu hu hu hu… Con muốn có con gái cũng không được sao?”

“Con chỉ muốn có một đứa con gái giống Tuyệt Tuyệt thôi mà!”

“Mỗi lần con đến thăm Tuyệt Tuyệt đều phải đặt lịch hẹn, còn bị giới hạn thời gian, lại phải tranh giành với một đống người. Con giận! Con ghét! Con không chịu nổi!”

“Con chỉ muốn Tuyệt Tuyệt làm con gái của con thôi!”

“Dù chỉ là vài tiếng cũng được!”

“Con không muốn chia sẻ thời gian với Tuyệt Tuyệt cho bất kỳ ai hết!”



Nói đến đây, anh cúi đầu nhìn cô bé trong lòng. Dù gương mặt vẫn còn lấm lem nước mắt, nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ:



“Tuyệt Tuyệt à, con cũng muốn làm công chúa nhỏ của cậu hai đúng không?”



Cô bé đã bị tiếng ồn của anh làm thức giấc, nhưng không khóc, mà vui vẻ cười “í a í a”.



“Thấy chưa!”

An Hầu hí hửng giơ bé con lên trước mặt An Như Mộng, mặt mũi rạng rỡ:

“Tuyệt Tuyệt thích con đó! Nó nói muốn làm con gái của con!”



“Cút!”

An Như Mộng giật lấy bé con, tức giận mắng:

“Muốn có con gái thì tự đi đẻ, cướp con gái người khác thì là cái giống gì?”

“An Hầu, mẹ cảnh cáo con, lần sau còn dám lén lút bế con bé đi nữa, người đầu tiên đ.á.n.h con chính là mẹ!”



An Hầu sững sờ mất mấy giây.

Rồi đôi mắt anh đột nhiên sáng rực lên như được khai sáng.



“Đúng rồi!” Anh hét lên đầy phấn khích.

“Con có thể tự sinh con gái mà!”



“Con đẹp trai thế này, nếu kiếm thêm một cô vợ xinh đẹp, chắc chắn con gái sinh ra cũng sẽ cực kỳ đáng yêu!”

Anh ôm lấy khuôn mặt mình, chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào.

“Con gái của Tiểu Chỉ và Sa Tuyệt gọi là Tuyệt Tuyệt, vậy con gái của con sẽ gọi là Hầu Hầu!”



“Đợi Hầu Hầu sinh ra rồi, cho nó chơi với Tuyệt Tuyệt, cùng đi học mẫu giáo, cùng chơi với mẹ…”

“Mẹ sẽ vui lắm luôn!”



Mọi người trong phòng: “…”



Không hổ danh là học dốt từ nhỏ tới lớn!

Không nghĩ ra chuyện muốn con gái thì phải tự sinh đã đành, còn định đặt tên con gái là Hầu Hầu?



Không sợ con gái lớn lên biết được cái tên này thì từ mặt cha luôn à?



Lúc này, Phong Tước cũng vừa đuổi đến nơi. Nhìn thấy cảnh tượng này, mặt anh đầy vạch đen:



“Anh hai, anh còn chưa có vợ, muốn sinh con gái thì trước hết phải có bạn gái đã chứ.”



An Hầu ngẩn ra, rồi gật gù:



“À đúng! Phải nhanh chóng tìm bạn gái mới được. Có vậy mới kịp để Hầu Hầu và Tuyệt Tuyệt cùng đi mẫu giáo.”



Nói xong, anh lôi điện thoại ra lướt danh bạ WeChat.



“Xem nào, ai phù hợp làm mẹ của con gái mình đây…”

“Cô này sửa mặt nhiều quá, loại!”

“Cô này học vấn thấp, không được.”

“Cô này gu thẩm mỹ tệ quá.”

“Trời đất, cô này là fan của Lý Cửu? Chặn luôn!”

“Cô này trông quá giống mấy tiểu thư mạng, sợ…”

“Cô kia thì chảnh chọe, không thích.”



Mọi người: “……”



Cuối cùng, Phong Cương – người đến trễ nhất – cũng tới. Anh kéo khóe miệng:



“Cái đầu của em mà cũng phân biệt được ai là người tốt à? Tốt nhất để mẹ và Tiểu Chỉ chọn giúp đi.”



“Ý hay đó!”

An Hầu mắt sáng rỡ, thu lại điện thoại, quấn lấy cánh tay An Như Mộng làm nũng:

“Mẹ ơi, mẹ chọn bạn gái cho con đi, mẹ thích ai con sẽ cưới người đó!”



An Như Mộng: “……”



“Mẹ làm gì quen nhiều cô gái trẻ chưa chồng? Hay để Tiểu Chỉ chọn cho?”



“Được đó!”