“Vương phu nhân mắng ta là hạ tiện, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm tiện nhân hay sao?”
“Mới vừa nói xong là chối ngay hả? Con cóc ghẻ nhà ngươi, không cưới được con gái ta thì sống không nổi, muốn ở lại đây làm chó mực nhà người ta à?
Người và súc sinh không thể kết hôn, cái đạo lý đơn giản vậy mà ngươi cũng không hiểu sao?”
Lời nàng chửi thật sự quá khó nghe, Vương phu nhân chịu không nổi nữa, giận đến tím mặt, kéo c.h.ặ.t t.a.y Vương Văn Xương, giật mạnh về phía ngoài:
“Đi! Dù nữ nhân thiên hạ có c.h.ế.t sạch, ta cũng không bao giờ cưới nữ nhi nhà Hạ gia!”
“Người đâu, kéo thiếu gia về!”
Bọn nha hoàn và sai vặt nhà họ Vương vội vã xông tới, mỗi người một bên khiêng Vương Văn Xương ra ngoài, Vương phu nhân nhân lúc hỗn loạn còn đá đổ mấy cái án thấp, cả nhà tức giận hùng hổ rời đi.
Khách sảnh giờ đã loạn thành một mớ hỗn độn.
Triệu di nương mắt trợn tròn, miệng hơi hé, ngồi ngây người trên ghế, đầu óc còn đang choáng váng.
Phu quân ta thì nắm chặt tay, đè lên ngực, mắt nhắm chặt, phải một lúc lâu mới mở ra, nghiến răng nghiến lợi, từ cổ họng nặn ra hai chữ:
“Tiện nhân!”
Tiểu Mỹ ngẩng đầu:
“Ai gọi ta đấy? Có việc gì sao?”
Phu quân: “……”
Tiểu Mỹ phủi tay:
“Không có việc thì ta đi đây. Mấy người các ngươi, dọn dẹp sạch sẽ cái phòng này cho ta!”
13
Tiểu Mỹ kéo tay Cẩm Nguyệt rời khỏi tiền sảnh.
Toàn thân Cẩm Nguyệt vẫn đang run rẩy, đi được mấy bước, bỗng bật cười thành tiếng.
Cười được mấy cái, nàng liền òa khóc nức nở.
“Hu hu hu… oa oa oa ——”
Ta chưa từng thấy nàng khóc như thế bao giờ, há to miệng, ngửa đầu lên trời, chẳng màng đến dáng vẻ, như thể muốn đem tất cả ấm ức đè nén bao năm tuôn ra cho sạch.
Tiểu Mỹ khẽ thở dài, quay người ôm chặt lấy nàng.
“Có những kẻ căn bản không hiểu tiếng người,
cái gì mà ‘muốn cự tuyệt lại như chào mời’, con cứ tát cho hắn một cái thật mạnh là xong!
“Sau này nếu có ai dám ức h.i.ế.p con, con cứ gào lên, cứ phản kháng, làm to chuyện lên, càng lớn càng tốt, hiểu chưa?”
Cẩm Nguyệt ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Tiểu Mỹ:
“Trước đây người không dạy con như vậy.
Người từng nói, nữ tử mà làm ầm lên, cuối cùng chịu thiệt vẫn là nữ tử, thanh danh cũng mất theo.”
Tiểu Mỹ nhún vai:
“Hôm nay ta có làm ầm không?”
Cẩm Nguyệt gật đầu.
“Vậy ta có mất danh tiếng không?”
Cẩm Nguyệt do dự một chút, rồi lại gật đầu:
“Sau hôm nay, danh tiếng hiền lương thục đức của người chắc không còn sót lại mấy phần đâu...
Vương phu nhân sẽ bảo người tham tiền ham lợi, lời lẽ thô lỗ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Mỹ cười cười:
“Vậy ta mất cái gì?”
Cẩm Nguyệt sững sờ, hồi lâu mới khẽ đáp:
“Mất… mất danh tiếng.”
Tiểu Mỹ nghiêng đầu:
“Thế ta được cái gì?
“Ta bảo vệ con gái ta, vì nó mà xả giận, trừ bỏ cái danh hão kia ra, ta chẳng mất gì cả, đúng không?”
Không đợi Cẩm Nguyệt trả lời, nàng đã vung tay lên trời:
“Cho nên, danh tiếng... cũng chỉ là một cái đánh rắm mà thôi!”
14
Tiểu Mỹ kéo Cẩm Nguyệt đến bên hồ cá chép, tiện tay ngắt một chiếc lá, ném xuống mặt nước.
Bầy cá chép tưởng có người cho ăn, liền ùa đến tranh nhau cắn chiếc lá.
Tiểu Mỹ giơ tay, chỉ vào hồ mà mắng lớn:
“Ôi trời, thân hình to thế kia, sao ngươi không nhường chỗ cho Tiểu Hồng bên cạnh một chút? Mặt dày vừa thôi chứ!
“Này! Ngươi bơi gì mà nhanh thế? Chỉ vì một miếng ăn mà đã lao vào tranh, ngươi thật là tham công cận lợi, nông cạn, thô tục!
“Còn ngươi nữa, cắn hết miếng này đến miếng khác, sao ngươi lại tham lam như vậy chứ!”
Nàng mắng mà đầy vẻ thú vị, khiến Cẩm Nguyệt bật cười qua làn nước mắt.
“Chúng đâu có hiểu tiếng người!”
Tiểu Mỹ đáp:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Vậy nếu chúng hiểu thì sao? Nếu chúng hiểu, và cũng muốn giữ danh tiếng, thì sẽ thế nào?”
Cẩm Nguyệt ngẩn người.
Tiểu Mỹ nói:
“Thì sẽ c.h.ế.t đói!
“Hiểu chưa? Cái gọi là ‘danh tiếng’ chẳng qua chỉ là một món công cụ—dùng để ép con phải ngoan ngoãn, ép con phải nghe lời, khiến con dù bị ức h.i.ế.p cũng chỉ dám trốn trong chăn khóc, không dám phản kháng.
“Những từ như ‘ngoan hiền’, ‘dịu dàng’, ‘hiền thục’ — nghe tưởng hay, nhưng đều là không tốt!
Nam nhân tạo ra những lời khen ấy là để ràng buộc con, vì điều đó có lợi cho họ.
Con đã từng nghe ai khen một nam tử là ‘hiền thục ngoan ngoãn’ chưa?
“Còn mấy từ như ‘chua ngoa’, ‘thô tục’, ‘phóng đãng’ — nghe thì khó lọt tai thật, nhưng có gì hại cho bản thân không?
Con nhìn ta đi, hôm nay mắng người này chửi người kia, ta thấy thật là sảng khoái!”
“Ta có một câu danh ngôn muốn tặng con.”
Tiểu Mỹ vỗ vai Cẩm Nguyệt, giọng điệu trang nghiêm, vẻ mặt đầy thành khẩn:
"Người mà không biết xấu hổ, ắt vô địch thiên hạ!"
15
Ta nghe mà ngây cả người.
Đây là đạo lý kiểu gì vậy? Hiền lương thục đức thì có gì không tốt? Chẳng lẽ làm phụ nhân chua ngoa mới là hay?
Thanh danh bị hủy hoại rồi, còn mong gì một mối hôn sự tử tế?