Ta muốn ngăn Tiểu Mỹ nói năng bừa bãi, nhưng Cẩm Nguyệt lại đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt Tiểu Mỹ:
“Con nhớ rồi, mẫu thân.”
Cả người ta run lên.
Đã bao năm rồi, Cẩm Nguyệt không còn gọi ta là “mẫu thân”.
Vậy mà hôm nay, khi cất tiếng gọi lại lần nữa, người nàng gọi lại là... Tiểu Mỹ.
Một cơn ủy khuất bỗng dâng trào trong lòng.
Ta đứng ngẩn ngơ bên hồ cá chép, nước mắt rơi lặng lẽ.
Tiểu Mỹ trợn mắt:
“Ngươi còn dám thấy tủi thân nữa sao?
“Ép gả con gái mình cho một tên háo sắc đê tiện, mà còn mặt mũi nói là ủy khuất? Ta thấy ngươi c.h.ế.t cũng chẳng oan!”
“Háo sắc cái gì chứ? Cùng lắm là bọn trẻ đùa giỡn chút thôi, ngươi nói năng sao mà khó nghe vậy?”
“Người ta sờ soạng con gái ngươi từ trên xuống dưới, nói là bắt sâu, ngươi liền tin thật à?
Thế thì hay nhỉ, đêm nay ta cũng gọi vài tiểu đồng đến bắt sâu, mời hết mọi người đến mà xem!”
“Ngươi, ngươi đừng có ăn nói linh tinh!”
Dựa vào cái tính điên rồ của Tiểu Mỹ, chuyện này nàng thực sự có thể làm!
Ta cuống cả lên:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Cho dù... cho dù là có chạm một chút thì đã sao?
Nam nhân chạm vào ngươi, chứng tỏ hắn thích ngươi! Khi đó Vương gia đã có ý định cầu thân rồi, hai đứa sớm muộn gì cũng thành phu thê.
Nam nhân bằng lòng bỏ công sức vì ngươi, chẳng phải còn hơn phu thê sống với nhau như người dưng sao?
Chúng ta ai mà chẳng sống như thế cả!”
Tiểu Mỹ nhìn ta chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên nghi hoặc hỏi:
“Ngươi bao nhiêu tuổi thì định thân?”
“Bốn... mười bốn. Sao thế?”
“Cái tên họ Hạ kia, hắn cũng đối với ngươi như thế chứ gì?”
Mặt ta lập tức đỏ bừng lên.
Tiểu Mỹ thấy thế, liền bĩu môi đầy ghét bỏ:
“Vậy lúc ấy ngươi cảm thấy thế nào?
Ngươi thích hắn? Cảm thấy sung sướng lắm à?”
16
Hai người gặp mặt tổng cộng chưa đến ba bốn lần, nói gì đến chuyện yêu thích?
Khi ấy, ta cũng từng hoảng loạn, rụt rè, ngượng ngập chẳng biết làm sao, ta tìm đến mẫu thân để hỏi, bà lại mừng rỡ, nói phu quân thích ta nên mới làm vậy, sau này gả sang, tình cảm tất sẽ hòa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiện nay phong tục đã coi như cởi mở hơn rồi, trước khi nam nữ thành thân, nếu gia đình thông tình đạt lý, còn cho hai bên gặp mặt vài lần, để có cơ hội tiếp xúc làm quen.
Chứ nếu nói theo lối cũ, mối hôn nhân mù quáng, chưa từng gặp mặt, đến đêm động phòng mới lần đầu thấy nhau, những chuyện phải làm còn khó chịu hơn nhiều — mà nữ tử có ai dám phản kháng?
Mọi người đều sống như thế cả, vì sao chỉ có Cẩm Nguyệt là không chịu?
Ta ngơ ngác trầm mặc, Tiểu Mỹ bên cạnh khẽ thở dài:
“Thôi, nói với ngươi cũng vô ích, ngươi dù sao cũng đã c.h.ế.t rồi, cứ để ta sống thay đi.”
Ta cười khổ:
“Ngươi nghịch đạo trái lẽ, khiến danh tiếng ta mất sạch, còn sống ra thể thống gì được nữa?”
Tiểu Mỹ hừ lạnh:
“Ngươi thì theo quy củ lễ giáo, danh tiếng nghe vang lắm đấy — chẳng phải cuối cùng cũng chỉ biết thắt cổ tự vẫn sao?
“Ta thì khác, cho dù có chết, trước khi c.h.ế.t ta cũng phải kéo theo tất cả kẻ đáng c.h.ế.t theo cùng!”
Tiểu Mỹ lại đắc ý, ngân nga một khúc tiểu khúc, kéo tay Cẩm Nguyệt, nói muốn đưa nàng xuống đại trù phòng, nấu mấy món thật ngon, ăn mừng một trận cho thỏa.
Hai người mới đi được nửa đường, chợt thấy nữ nhi của Triệu di nương — Hạ Văn Tú — đang ngồi dưới tán cây cười đùa cùng nha hoàn.
Tiểu Mỹ lập tức cúi thấp người, kéo Cẩm Nguyệt chui vào bụi rậm bên cạnh, lặng lẽ áp sát.
Hạ Văn Tú đắc ý phẩy khăn tay, “khanh khách” cười vang:
“Để xem Hạ Cẩm Nguyệt sau này còn làm cao làm giá nổi nữa không? Cái bộ dạng đích nữ thanh cao của nàng ta, chẳng phải cũng sắp bị biểu ca ta đùa giỡn đấy thôi?
“Biểu ca ta đã hứa với ta rồi, chỉ cần ta mở lời, huynh ấy sẽ nghĩ cách dạy dỗ nàng, để hả giận cho ta!”
Nha hoàn bên cạnh lập tức nịnh nọt, vừa xoa bóp vai vừa tán tụng:
“Tiểu thư thật là lợi hại, nô tỳ cũng chướng mắt đại tiểu thư đã lâu rồi! Suốt ngày mặt lạnh như băng, tưởng mình đoan trang lắm, vừa thấy biểu thiếu gia là nhào tới liền!”
17
Hạ Văn Tú nói:
“Đúng thế! Ngoài miệng thì đạo mạo, trong lòng lại đầy mưu tính.
Lần trước biểu ca ta chỉ mới sờ soạng nàng ta mấy cái, vậy mà nàng khóc lóc như thể trời sập. Thế mà quay đi một cái, đã gật đầu đồng ý hôn sự rồi.
Làm kỹ nữ còn muốn dựng cổng tiết hạnh, cái bộ dạng ấy, ta nhìn mà buồn nôn!
“Y hệt như mẹ nàng ta, ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo, lần trước ta muốn lấy một chiếc trâm vàng của Hạ Cẩm Nguyệt, nàng chẳng nói gì, kết quả quay đầu lại mua nguyên một bộ trâm cài hồng ngọc tặng con gái—rõ là cố tình chọc tức ta, khoe khoang nhà mình có mấy đồng tiền thúi ấy mà!”
Nha hoàn phụ họa:
“Tiểu thư nói phải, gái nhà buôn là thế đấy, dù sao cũng không sánh được với thế gia thi thư.”
Hạ Văn Tú hừ lạnh:
“Giờ thì hay rồi, hôn sự đã định xong, lát nữa ngươi tìm cơ hội, lén lấy áo lót của nàng đem cho biểu ca, cứ nói là ý của nàng ta.