Một Kẻ Tiện Nhân

Chương 8



“Trước đây chỉ mới đưa một chiếc khăn tay, biểu ca ta đã cảm động muốn khóc, giờ mà đưa áo lót, thể nào cũng không nhịn được. Lần sau gặp mặt, chưa biết chừng liền ăn sạch nàng ta luôn!

Đêm động phòng mà không có hồng cân*, xem nàng ta còn mặt mũi nào mà sống!”

 

(*Hồng cân: mảnh vải đỏ tượng trưng cho trinh tiết trong đêm động phòng.)

 

Ta nghe mà c.h.ế.t sững.

 

Hạ Văn Tú còn nhỏ hơn Cẩm Nguyệt một tuổi, năm nay mới mười bốn, ngày thường ở trước mặt ta thì một tiếng “đại phu nhân”, dịu dàng ngoan ngoãn.

Nào ngờ sau lưng lại độc ác đến thế!

 

Ta giận đến toàn thân run rẩy, chuyện thế này, nhất định phải tìm Triệu di nương mà hỏi cho rõ!

 

Không ngờ Tiểu Mỹ đã hét lớn một tiếng, kéo Cẩm Nguyệt từ trong bụi rậm nhảy vọt ra.

 

Hạ Văn Tú hoảng sợ thét lên, Tiểu Mỹ xông tới, túm lấy tóc nàng ta, vung tay tát luôn hai cái vang dội.

 

“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Quên ta vừa mới dạy con cái gì rồi à?”

 

Cẩm Nguyệt nghiến răng, lao tới, giơ chân đá mạnh một cú vào n.g.ự.c Hạ Văn Tú.

 

“Cho ngươi dám hại ta!”

 

“Đẹp lắm! Đánh tiếp đi, có chuyện gì, ta chịu cho!”

 

Tiểu Mỹ một tay nắm chặt tóc Hạ Văn Tú, tay kia túm cổ nha hoàn bên cạnh như xách con gà con.

 

Tiểu nha đầu kia chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, sợ đến mức gần như ngất xỉu.

 

Hạ Văn Tú bị đánh đến mức khóc rống lên, miệng la loạn:

 

“Có người muốn g.i.ế.c người! Cứu mạng với ——!”

 

18

 

Giọng của tiểu cô nương vốn đã lanh lảnh, chẳng bao lâu, một đám nha hoàn và tỳ nữ đã ùa tới.

 

Tiểu Mỹ lập tức buông tay.

 

“Này, nhìn cho kỹ vào!”

 

Nói xong liền cào lên mặt mình một cái, xé rối tóc, rồi thuận tay làm rối luôn búi tóc của Cẩm Nguyệt, sau đó "phịch" một cái ngồi thẳng lên người Hạ Văn Tú, ôm nàng ta lăn lộn dưới đất.

 

Trò này là gì vậy trời? Ta hoàn toàn không hiểu nổi, cứ như kẻ ngốc mà đứng ngây ra đó.

 

Triệu di nương lảo đảo chạy đến, vừa thấy cảnh tượng trước mắt liền kêu gào:

 

“Văn Tú của ta ơi —— phu nhân! Văn Tú còn nhỏ như vậy, rốt cuộc nó phạm phải lỗi gì mà người nỡ ra tay tàn nhẫn đến thế ——!”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Khóc được nửa câu, Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên, Triệu di nương liền nghẹn họng.

 

Tóc Tiểu Mỹ rối tung, trên mặt in vết đỏ, áo dính đầy cỏ vụn, cả người chật vật không kém gì Hạ Văn Tú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phu quân ta cũng vừa vặn chạy đến. Tiểu Mỹ quệt mặt, kêu “ôi chao ôi chao” rồi đứng dậy, vừa mắng vừa chỉ vào Hạ Văn Tú:

 

“Ngươi bị bệnh hả? Đã thích biểu ca ngươi đến thế, thì tự đi mà gả cho hắn, đánh Cẩm Nguyệt nhà ta làm gì?!”

 

Nói rồi chộp lấy tay áo phu quân, dí sát mặt mình lại cho hắn nhìn:

 

“Ngươi xem đi! Ngươi nhìn đi! Thứ nữ mà dám đánh cả đích mẫu, còn ra thể thống gì nữa chứ!

 

“Vừa rồi nó nghe tin Cẩm Nguyệt muốn hủy hôn, liền xông tới cào ta. Nó bảo biểu ca mà nó thầm thương trộm nhớ bị hủy hôn, nó phải đánh c.h.ế.t Cẩm Nguyệt để trả hận thay biểu ca!

 

“Ngươi nói xem, đầu óc thế có bình thường không? Ngươi thương biểu ca, người ta rút lui rồi, chẳng phải ngươi vừa khéo có chỗ chen vào hay sao? Không biết cảm ơn còn quay sang đánh người, thiên hạ có cái lý lẽ ngược ngạo như thế à?”

 

Trước bao ánh mắt của bọn hạ nhân vây xem, Tiểu Mỹ đổi trắng thay đen, liên tục lôi chuyện “thầm mến biểu ca” ra nói, đến mức Hạ Văn Tú tức đến nỗi suýt nôn ra máu.

 

Nàng nghẹn họng, rồi gào lên the thé, giọng chát chúa:

 

“Ngươi nói bậy! Ta đâu có thích biểu ca!”

 

“Ồ, trước thì thừa nhận, giờ người đông lại lật mặt? Không thích biểu ca, thì ngươi đánh ta – đánh cả đích mẫu ngươi – để làm gì?

 

“Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã thâm độc như vậy. Đã thương biểu ca đến thế, ta sẽ thỉnh lão gia làm chủ, gả ngươi cho hắn làm thiếp, cho trọn tấm lòng si tình của ngươi!”

 

19

 

Tiểu Mỹ nói đâu ra đấy, khiến ngay cả phu quân ta cũng bắt đầu sinh nghi:

 

“Văn Tú, lời ấy là thật sao?”

 

Tiểu Mỹ liền thừa thắng xông lên:

 

“Vừa rồi chẳng phải ngài còn lo đắc tội với Vương gia sao? Chi bằng gả nha đầu này làm thiếp cho họ, cũng coi như hoá giải xích mích giữa hai nhà.”

 

“Nếu ngài không tin ta, chẳng lẽ đến Cẩm Nguyệt cũng không tin?

Cẩm Nguyệt từ nhỏ đã ngoan ngoãn thật thà, chưa từng biết nói dối. Cẩm Nguyệt, con lại đây, nói cho cha con nghe xem, có phải nha đầu này thầm mến biểu ca của nó không?”

 

Tiểu Mỹ đẩy Cẩm Nguyệt một cái, nàng lắp ba lắp bắp, rồi bất ngờ giậm chân nói lớn:

 

“Đúng vậy! Chính là ả ta hại con!”

 

Tiểu Mỹ vỗ tay đánh “bốp” một cái:

 

“Vậy là rõ rồi! Lão gia, bây giờ ngài có thể đến bẩm với nhà họ Vương rằng, nhà chúng ta—”

 

“Không muốn! Ta không muốn gả cho biểu ca!

Hắn vừa xấu vừa lùn, lại còn bạo ngược, mỗi tháng đều hành c.h.ế.t một nha hoàn. Mẹ ta từng nói hắn là cầm thú! Dù có lấy gà lấy chó, ta cũng không muốn lấy hắn!”

 

Hạ Văn Tú hét toáng lên, cả đám người c.h.ế.t sững.

 

Triệu di nương mặt trắng bệch như tờ giấy, hoảng hốt lao tới bịt miệng Văn Tú. Bộ dạng luống cuống ấy, lại càng chứng thực lời Văn Tú nói là thật.