Môi bị người ta bịt lại, cắt ngang lời tôi.
Khoảnh khắc đó, cả thế giới chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch.
Tôi bị hôn rồi!
Anh không chút do dự mà phá vỡ phòng tuyến, hút cạn lý trí của tôi.
Kinh khủng hơn là, trong nhịp điệu vừa dịu dàng vừa không thể kháng cự đó, tôi lại bắt đầu đáp lại.
Đáng chết, ngọt ngào đến mê mẩn.
Đột nhiên, một sợi dây trong đầu đứt phựt.
Tôi vùng vẫy dữ dội!
Tôi là đồ tồi!
Tôi lại!
Lại hôn “chị dâu” tôi!
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thịnh Diễn Thư cảm nhận được sự chống cự của tôi, buông tôi ra, xoa đầu tôi.
Anh vừa mở miệng nói "em ——", tôi đã cúi người chui khỏi vòng tay anh, như thỏ con hoảng loạn bỏ chạy, lao lên lầu.
Chết tiệt rồi!
Thình thịch thình thịch!
Tiếng gõ cửa dữ dội vang khắp hành lang.
"Ai đó! Đòi mạng à!"
Cửa mở, anh tôi đeo tạp dề, tay cầm muôi, đứng ở cửa với vẻ mặt bực bội, y như một bà nội trợ mẫu mực.
Anh vốn có thể sống tuổi già hạnh phúc, giờ bị tôi phá nát rồi.
Tôi phịch một cái quỳ xuống.
Dưới ánh mắt như gặp ma của Du Xuyên Trạch, tôi đau khổ gào lên: "Anh ơi, em có lỗi với anh, em, yêu chị dâu rồi!"
Im lặng đến c.h.ế.t lặng.
Cánh cửa nhà bên do nóng nên hé mở, giờ cạch một tiếng đóng lại, khóa chặt.
Một người phụ nữ ngơ ngác bước ra từ trong nhà, hỏi anh tôi: "Anh yêu, cô ấy... đang nói em à?"
Tôi nhìn mình trong gương ở cửa, mascara và nước mắt hòa thành sông trên mặt, rồi nhìn người chị xinh đẹp đang đứng bên trong, lẩm bẩm: "Rốt cuộc ai mới là chị... dâu em?"
Cô ấy vừa đề phòng vừa tò mò bước lại gần, nép sau lưng anh tôi: "Em là Gia Kỳ đúng không... Em nổi tiếng mà... hơi đột ngột… chị… xin lỗi..."
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, anh tôi vừa quay lại đã hiểu ra mọi chuyện, như nuốt phải ruồi, túm cổ áo tôi kéo lên khỏi đất.
"Du Gia Kỳ, uốn lại cái lưỡi, nói cho anh, em thích ai?!"
Tôi bị ép quay đầu, đối diện với Thịnh Diễn Thư đang đi tới, thấy vết răng tôi cắn trên môi anh ấy, liền hét lên: "Em không nói gì! Em không nói gì hết!"
Thịnh Diễn Thư thích tôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đã làm cái gì vậy?
Tôi kể cho anh ấy cả chu kỳ kinh nguyệt, mấy ngày một lần!
Tôi còn hỏi cả cách chăm sóc mẹ sau sinh!
Còn vì không tranh thắng với bạn trai cũ, uống say bí tỉ, khóc như mưa trong xe trước mặt Thịnh Diễnn Thư!
Thịnh Diễn Thư ung dung bước tới, không thèm để ý tôi, trực tiếp nói với anh tôi: "Có gì thì nói với tôi, đừng dọa cô ấy."
"Cậu hôn nó rồi?" Giọng sau lưng lạnh băng băng.
Thịnh Diễn Thư trơ mặt nói: "Ừ. Tôi tỏ tình rồi."
"Thịnh Diễn Thư! Ông đây nghiền nát cậu!" Anh tôi lúc này như con ch.ó điên nhe nanh, vung muôi xông tới, nước miếng b.ắ.n cả vào cổ tôi: "Tên chú già này mà dám đụng vào nó!"
"Xin lỗi, tôi cùng tuổi với cậu, không phải chú."
"Thịnh Diễn Thư! Ông không đánh cậu đến răng rơi đầy đất, tôi không mang họ Du nữa!"
Thịnh Diễn Thư cười một tiếng: "Không cần cậu mang họ tôi, cháu cậu mang họ tôi là được."
"Cậu xong đời rồi!"
Giữa cảnh hỗn loạn, chị dâu dịu dàng kéo tôi vào nhà, ngăn cách khỏi địa ngục ngoài kia.
Chị nhịn cười, vừa lau mặt cho tôi vừa hỏi: "Em thích Diễn Thư à?"
Tôi hít mũi, rượu còn chưa tan, tủi thân gật đầu: "Có hơi thích…"
Rồi bỗng òa khóc: "Em mất mặt quá rồi… anh ấy biết hết rồi, đến cả tử cung em có mấy cái u anh ấy cũng biết…"
Chị dâu cười đến chảy nước mắt, còn không quên vỗ lưng dỗ tôi.
Trong cơn đau khổ, tôi vẫn không quên mở mắt sưng lên, hỏi đứt quãng:
"Chị… chị dâu… chị… chị với anh em em… yêu nhau từ bao giờ vậy?"
Chị dâu mím môi cười: "Chắc khoảng nửa năm rồi. Tụi chị là đồng nghiệp…"
Sao bên cạnh ông anh luộm thuộm của tôi toàn tiên nữ vậy?
Chị dâu càng là nhân gian dịu dàng.
Giờ tôi xác nhận rồi, Du Xuyên Trạch thật sự thích… phụ nữ.
Còn Thịnh Diễn Thư, cũng thích phụ nữ…
"Chị dâu." Tôi ôm chị, giọng uất nghẹn nũng nịu, một lúc sau lại nói: "Lúc nãy em không có ý đó đâu."
Chị dâu cười nghiêng ngả: "Không phải em là em gái Xuyên Trạch, chị cũng không tin nổi."
Hai chị em chúng ta đều quá sức phi lý…
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Tôi lén đưa tai ra nghe thử, rồi đứng dậy, "Em ra ngoài xem chút."
Mở cửa ra, anh tôi mặt đen như đá, đứng chặn ngay cửa, cái xẻng nấu ăn bay mất phần đầu, chỉ còn trơ cán trụi lủi.