Anh ấy dùng một ngón tay chọc vào trán tôi, đẩy tôi trở lại trong phòng, "Anh cắt đứt với cậu ta rồi, em với cậu ta cũng chia tay đi! Đừng có mơ tưởng nữa!"
Khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông thích tôi, sao tôi có thể buông tay dễ dàng.
Tôi không phục, cãi lại, "Anh ấy có phải là người yêu của anh đâu! Dựa vào đâu anh cấm tụi em!"
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh tôi khiến người ta tức cười, "Em nhóc con mà đi tìm người lớn tuổi thế làm gì! Thiếu tình thương à!"
"Anh mới là đồ già ấy! Anh ấy đâu có già chút nào!" Tôi giương nanh múa vuốt định bẻ tay anh ấy ra.
Anh tôi dùng tay ôm cổ tôi lôi về phòng khách, "Sau này mỗi lần cậu ta đến, anh đánh một lần!"
"Anh vô lý quá đáng!"
"Với loại não mê trai như em, không cần nói lý."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh tôi khiến tôi tức đến bật khóc, mặc cho chị dâu khuyên can thế nào, anh ấy vẫn như lên cơn, nhất quyết không nhượng bộ nửa bước.
Tôi quay về phòng ngủ, sập cửa cái rầm như động đất, ngồi phồng má một lúc, mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Thịnh Diễn Thư.
"Anh và anh em không sao, sáng mai 7 giờ rưỡi, đợi anh dưới nhà."
Đầu cái xẻng cũng bay rồi mà còn bảo không sao.
Tôi bình tĩnh lại một chút, thì anh tôi lại gửi đến mấy tin nhắn liền.
"Anh nói cho em biết, em dẹp cái ý định đó đi!"
"Anh không đồng ý!"
"Ba mẹ cũng không đồng ý!"
"Thịnh Diễn Thư đừng hòng bước chân vào nhà này!"
"Anh ta nói cái quái gì vậy! Cháu anh sao có thể mang họ anh ta!"
Tôi lập tức nhắn lại: "Dạ anh yêu, vậy thì mang họ em nha."
Bên kia im bặt.
Bên phòng kế bên đột nhiên vang lên tiếng đập tường giận dữ.
Tôi ôm chăn cuộn mình lại thành một cục, phấn khích nhắn lại cho Thịnh Diễn Thư một câu:
"Được."
Trong tiếng đập tường của anh tôi, tôi hạnh phúc chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, tôi đặc biệt dậy thật sớm, len lén chạy ra khỏi nhà.
Xe của Thịnh Diễn Thư đã đậu sẵn dưới lầu, anh ấy đang tựa vào cửa xe đợi tôi.
Thấy tôi đến, anh ngẩng tay nhìn đồng hồ, nói: "Ăn sáng chưa?"
Tôi lắc đầu, "Chưa đâu chị d—"
Răng va lập cập, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần thứ hai yêu đương nghiêm túc, là bắt đầu bằng nắm tay sao?
Ngón tay tôi khẽ động đậy, vừa nảy sinh ý đồ, Thịnh Diễn Thư đã khẽ cười, nghiêng người nói:
"Lên xe đi."
Tôi xấu hổ vuốt mái tóc tưởng tượng chẳng hề tồn tại, khẽ ho một tiếng, "Được."
"Ôi chà, chẳng phải là Gia Kỳ đó sao?" Bà lão nhà bên xách một giỏ rau, dắt theo một con ch.ó từ xa đi tới, cười hiền hậu, "Mới nãy gặp mẹ cháu ở chợ, bà ấy bảo ống nước nhà cháu rò rỉ, cháu đang ở nhà Tiểu Trạch đúng không?"
Tôi căng thẳng siết chặt túi đeo chéo, gật đầu, "Cháu chào bà Lưu buổi sáng ạ."
Đồng thời khẩn trương lấy thân mình chắn Thịnh Diễn Thư lại.
Bà Lưu ngước theo ánh mắt tôi nhìn lên, thấy người cao hơn tôi cả cái đầu là Thịnh Diễn Thư, ánh mắt đột nhiên sáng rực, "Đây là—"
"Chú cháu ạ!"
Tôi đứng nghiêm chỉnh, suýt nữa giơ tay chào luôn rồi.
Con chó sủa một tiếng, phấn khích thè lưỡi ra, tôi sợ hãi lùi một bước, đúng lúc bị Thịnh Diễn Thư ôm lấy.
Ánh mắt bà Lưu đầy tò mò dần sáng lên, "Ồ, chú à… cũng được, cũng tốt đấy."
Nhìn bóng lưng bà cụ rời đi, tôi đau khổ không nói nên lời.
Tôi dám chắc, chưa đến chiều, mẹ tôi đã biết tôi đang yêu rồi.
Ngẩng đầu lên, Thịnh Diễn Thư nhìn tôi với vẻ mặt bình tĩnh: "Chú à?"
Tôi phát hiện mình đang bị kẹt giữa anh ấy và xe, nhỏ giọng nói: "Không thể để mẹ em biết được..."
"Đổi cách xưng hô."
"Ờm… anh… anh ơi?"
"Đừng có so anh với ông bác trung y kia."
Tôi nhăn nhó, cuối cùng thử gọi một câu: "Anh Diễn Thư…"
Anh cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Em không nghĩ đến việc… gọi là chồng à?"
Mặt tôi đỏ bừng như bốc cháy, trượt người theo xe chậm rãi muốn trốn như lần trước...
Thịnh Diễn Thư bật cười khẽ, buông tay ra, "Không trêu em nữa, đi thôi cháu gái."
Câu trêu đùa đó lại khiến mặt tôi đỏ thêm một tone.
Trên đường đi làm, tôi cùng Thịnh Diễn Thư ăn sáng.
Ngồi ở quán vỉa hè, tôi lén lút quan sát đám đông qua lại, sợ bị mẹ phát hiện.
Thịnh Diễn Thư từ tốn gắp cho tôi một cái bánh bao, hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Tôi cầm bánh bao, chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc: "Hai mươi tư."