Một Lần Là Mãi Mãi

Chương 9



“Ba mẹ biết rồi, tối nay, hai người về nhà ăn cơm với tôi.”

 

Chị Khai Huệ kiểm tra xong, không có vấn đề gì lớn, chúng tôi đưa chị ấy về nhà.

 

Sáu giờ tối, tôi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng tắp.

 

Bảy cô tám dì nhà họ Du đều tới.

 

Chia làm hai phe, một bên đàn ông, một bên phụ nữ.

 

Phe phụ nữ do mẹ tôi cầm đầu, kéo ghế ngồi thành vòng tròn quanh ghế sofa, vây chặt không kẽ hở.

 

Bên kia do ba tôi và anh trai dẫn đầu, trên bàn đầy rượu nhị oa đầu, Thịnh Diễn Thư ngồi giữa một đám đàn ông, ứng đối trôi chảy.

 

“Bộp.”

 

Mẹ tôi gõ bàn, ra hiệu cho tôi thu ánh mắt lại.

 

“Bắt đầu từ lúc nào?”

 

Tôi chỉ vào Du Xuyên Trạch:

“Anh con làm mai.”

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Thích nó ở điểm nào?”

 

“Đẹp trai, cao, tốt với con.”

 

“Biết gia cảnh người ta thế nào chưa? Đã yêu mấy người? Nhân phẩm ra sao? Ba mẹ làm nghề gì?”

 

Tôi gãi đầu:

“Mấy chuyện đó, anh con biết rõ hơn con…”

 

Mấy tiếng sau đó, Du Xuyên Trạch trở thành đối tượng bị tra khảo thay tôi.

 

Tôi thì lẻn sang phe ba tôi, mặt dày bám lấy, đẩy hết số rượu định chuốc cho Thịnh Diễn Thư.

 

Ba tôi vừa cười vừa mắng:

“Con nhóc này, còn chưa gả đi đã bênh người ta rồi.”

 

Thịnh Diễn Thư nâng ly nói với ba tôi:

“Chú, cháu cùng tuổi với Xuyên Trạch, là con một trong nhà, ba mẹ đều là bác sĩ, ông bà nội là giáo viên, gia phong nghiêm khắc. Cả đời này, cháu sẽ không làm điều gì có lỗi với Gia Kỳ.”

 

Ba tôi im lặng một lúc, nói:

“Những chuyện này Xuyên Trạch đều kể với tôi rồi, tôi không lo. Nhưng cháu với Gia Kỳ mới quen chưa bao lâu, nói tới cưới xin thì hơi vội vàng.”

 

Thịnh Diễn Thư khẽ cười:

“Nói thật, mấy năm nay, cơm Gia Kỳ nấu, cháu ăn không chỉ một lần rồi.”

 

Tôi sửng sốt, nhìn ánh mắt anh ấy, chợt hiểu ra điều gì đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc anh tôi mới đi làm, tôi đang yêu đương mặn nồng với Tống Gia Nghiệp, bị Du Xuyên Trạch bắt quả tang.

 

Để bịt miệng, tôi ngày nào cũng dậy sớm làm cơm hộp tình yêu đưa cho Du Xuyên Trạch hối lộ, sợ anh ấy có bạn gái không đủ ăn, nên làm phần hai người. Sau khi chia tay với Tống Gia Nghiệp mới dừng lại.

 

Sau đó tôi chuyển sang gọi video cho Du Xuyên Trạch cách vài ngày, xả hết tâm sự.

 

Tuy Du Xuyên Trạch không thèm nghe, thường thì ném điện thoại lên bàn, camera hướng lên trần nhà, đứng im như tượng.

 

Thời gian m.ô.n.g lung đó, tôi một mình đối mặt với cái trần nhà tĩnh lặng, vừa cười vừa khóc, kiên cường vượt qua.

 

Thịnh Diễn Thư mời ba tôi một ly:

“Chú, chỉ cần chú cho phép cháu yêu Gia Kỳ, còn chuyện kết hôn, cháu có thể chờ.”

 

Tiệc gia đình tan, Du Xuyên Trạch ôm bình rượu ngủ gục trên sofa, nhiệm vụ tiễn Thịnh Diễn Thư chuyển sang tôi.

 

Gió đêm nhẹ nhàng, tôi và anh ấy sóng bước trên con đường nhỏ.

 

Nhân lúc đêm đen, tôi len lén vươn tay muốn nắm tay Thịnh Diễn Thư, không ngờ anh ấy đã chuẩn bị từ trước, nhanh tay nắm lấy tay tôi.

 

Hai chúng tôi không ai nói gì, đến gần cổng khu nhà thì Thịnh Diễn Thư bỗng dừng lại:

“Gia Kỳ.”

 

“Ơ?”

 

Tôi chưa kịp phản ứng, Thịnh Diễn Thư vòng tay ôm eo tôi, nhấc bổng lên.

 

Ngay sau đó, tôi được đặt lên bậc thềm, cao hơn Thịnh Diễn Thư một chút. Nghe tiếng nước, tôi nhận ra sau lưng là quảng trường đài phun nước của khu nhà.

 

Mỗi tối tám giờ, đài phun sẽ rực rỡ phun lên bầu trời đêm.

 

Tim tôi đập thình thịch, hai tay đặt lên vai Thịnh Diễn Thư, má nóng bừng.

 

“Gia Kỳ, cái tên Tống Gia Nghiệp, anh nghe quen đến phát sợ rồi đấy…” Anh ấy cười, mắt sâu thẳm.

 

“Em nhắc suốt nửa năm trời, tai anh mọc kén luôn rồi.”

 

Tôi sững người:

“Sao anh biết tên bạn trai cũ của em?”

 

Thịnh Diễn Thư nói:

“Anh em sợ em nghĩ quẩn, lúc đầu mở video là để nguyên cả ngày. Anh ấy với anh đều bận, nên hai người thay phiên nhau trông em.”

 

Tôi che mặt, nhỏ giọng:

“Xong rồi, mấy chuyện mất mặt của em, anh biết hết rồi.”

 

Tôi đâu ngờ, bên ngoài cái trần nhà đó, còn có một Thịnh Diễn Thư đang ngồi.

 

“Tự nhiên lại nói chuyện này làm gì?” Tôi hỏi.

 

“Vì anh không muốn em nghĩ anh không đàng hoàng, hay có mưu đồ gì.” Đôi mắt Thịnh Diễn Thư như hòa vào bóng đêm.