"Ừm, vậy không tính là yêu sớm." Anh bóc một quả trứng, bỏ vào bát tôi, "Nhìn em thế này, cứ có cảm giác mình đang lừa gạt trẻ vị thành niên."
Tôi ngẩn người, bỗng thấy mình mạnh mẽ hẳn lên, "Đúng rồi đó! Em hai mươi tư rồi! Anh em dựa vào đâu mà quản em! Anh ấy độc thân già đầu, chẳng lẽ còn không cho em lấy chồng?"
Thịnh Diễn Thư gật đầu, "Nói đúng lắm, em phải lấy chồng."
Tôi như được bơm m.á.u gà, líu lo suốt đường, đến tận dưới toà nhà làm việc vẫn còn chưa dứt lời.
Trước khi xuống xe, tôi do dự một chút, nhanh như chớp ghé sát hôn lên má Thịnh Diễn Thư một cái.
Sau đó lập tức đóng cửa, cười khúc khích chạy vào toà nhà văn phòng.
Buổi trưa nghỉ ngơi, tôi thấy chị Khai Huệ ngồi ở bàn làm việc với vẻ mặt lo lắng, liền tiến lại gần.
"Chị Khai Huệ, sắc mặt chị không tốt lắm."
Chị Khai Huệ hoàn hồn, nói: "Chị mang thai sáu tháng rồi, sáng nay bắt đầu đau bụng, lát nữa có thể phải đi bệnh viện."
Sếp lớn bưng ấm trà từ từ ngẩng đầu khỏi bàn, nhìn tôi qua gọng kính lão: "Gia Kỳ à, em đi với chị Khai Huệ nhé. Dù sao chiều cũng không có việc, cho hai người nghỉ nửa ngày."
Tôi lập tức đồng ý rất sảng khoái, đỡ chị Khai Huệ xuống lầu, gọi một chiếc xe.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Số của Thịnh Diễn Thư đã kín lịch, chúng tôi đăng ký khám bác sĩ khác.
Hôm nay trời oi bức.
Ra khỏi phòng khám, chị Khai Huệ đi làm kiểm tra, tôi cầm một cây kem đang vừa ăn vừa đợi.
Từ xa, bỗng có người gọi tên tôi.
Tôi quay đầu nhìn theo tiếng gọi.
Thịnh Diễn Thư đang vẫy tay gọi tôi.
Con tim tôi lại bắt đầu đập loạn, tôi nhảy nhót chạy đến, nói: "Em có một người bạn, cô ấy mang thai—"
Thịnh Diễn Thư nghiêng người, ra hiệu im lặng, tôi mới thấy tai bên kia anh đang đeo tai nghe Bluetooth.
Anh ấy đang gọi điện thoại.
Tôi che miệng lại, áy náy mỉm cười với anh.
Rất nhanh, anh cúp máy, nói: "Là anh trai em."
Tim tôi lập tức nhảy lên: "Anh ấy không nghe thấy gì chứ?"
"Nghe thấy rồi."
Tôi kêu lên một tiếng, xoay người chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thịnh Diễn Thư túm cổ áo tôi, nhẹ nhàng kéo lại, "Vừa rồi em nói bạn em sao cơ?"
Tôi đập đập trán, "À đúng rồi, bạn em mang thai, thấy không khoẻ, em đi khám cùng cô ấy."
Vừa nói xong, từ xa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tôi thò đầu ra nhìn, lập tức run cầm cập.
Chỉ thấy Du Xuyên Trạch khoác áo blouse trắng, chân đi dép lê, tay cầm kim tiêm, mặt đen như than xông vào khu chờ sản khoa.
Anh ấy đảo mắt một vòng, thấy tôi đang lén trốn đầu phía sau, hét lớn một tiếng, lao đến như bay, "Du Gia Kỳ! Em nói lại lần nữa! Ai mang thai?!"
Tôi lắp ba lắp bắp nói: "Em… em có một người bạn."
Du mama hét lên thất thanh, "Em mang thai rồi?!"
Rồi lập tức giật lấy cây kem trong tay tôi, quay phắt lại, trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Thư, gầm lên: "Là cậu làm?!"
Ở góc bệnh viện vắng vẻ, tôi như con đà điểu, núp sau lưng Thịnh Diễn Thư, len lén đưa tay định lấy lại cây kem từ tay anh tôi.
Du Xuyên Trạch giơ cao cây kem, mặt lạnh tanh, "Còn ăn gì nữa, qua đây cho tôi!"
Thịnh Diễn Thư bỗng đưa tay, giật lại cây kem từ tay Du Xuyên Trạch, đưa cho tôi, "Qua bên kia ăn đi, chuyện này không liên quan đến em."
"Thịnh Diễn Thư, cậu đừng có chiều nó quá."
Thịnh Diễn Thư lạnh lùng nhìn thẳng vào anh tôi, "Lần trước tôi nói nghiêm túc, tôi không thấy khoảng cách tuổi tác là vấn đề."
Tôi l.i.ế.m một miếng kem cây, gật đầu,
“Em cũng không nghĩ vậy.”
Du Xuyên Trạch hít sâu một hơi, giọng nghiêm túc chưa từng có,
“Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, em gái tôi đầu óc không được tốt, hoàn toàn không phân biệt được thích nhất thời và tình yêu.”
“Nó thích cậu, là bởi vì cái mặt c.h.ế.t tiệt của cậu!”
Tôi ngơ ngác nhìn Thịnh Diễn Thư.
Anh ấy bỗng cười, bình thản nói với Du Xuyên Trạch:
“Tôi biết, thì sao?”
Du Xuyên Trạch nhìn Thịnh Diễn Thư như nhìn kẻ điên:
“Cậu có bệnh à?”
“Tôi năm nay 30 tuổi, rất rõ ràng mình đang làm gì. Nếu Gia Kỳ không hiểu thế nào là thích một người, tôi có thể chờ.”
Tôi chậm rãi giơ tay lên, học theo giọng điệu của Thịnh Diễn Thư:
“Em năm nay 24 tuổi, rất rõ mình đang làm gì—”
“Em câm miệng cho tôi.” Du Xuyên Trạch cắt ngang, cáu kỉnh.