Anh ta quỳ xuống trước mặt viện trưởng Tô, đôi mắt đỏ hoe, giọng van xin.
“Viện trưởng, chính ngài đã tác hợp cho tôi và Tư Ninh. Xin ngài hãy giúp tôi!”
“Cô ấy chắc chắn không muốn ly hôn thật đâu, cô ấy chỉ đang giận nên mới làm vậy thôi…”
Trên gương mặt Cố Thần là biểu cảm sợ hãi mà tôi chưa từng thấy, như thể anh ta thật sự lo sợ mất tôi.
Nhưng rõ ràng, tôi đã cho anh ta ba cơ hội, và anh ta đều đánh mất tất cả.
“Xin ngài, chỉ lần này thôi… coi như vì những năm qua tôi đã cống hiến cho bệnh viện…”
Viện trưởng Tô lạnh lùng nhìn anh, đập mạnh lên bàn, giọng đầy uy nghiêm.
“Nếu cậu sợ ly hôn như vậy, thì tại sao khi bố của Tư Ninh qua đời, cậu lại không có mặt?”
“Chỉ gửi 200 tệ tiền phúng điếu, cậu nghĩ mình đang sỉ nhục ai?”
Cố Thần trông đầy bối rối, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc, rồi nhanh chóng chuyển sang hoảng loạn.
“Bố vợ qua đời rồi sao? Không thể nào! Không phải tôi đã tìm cho ông ấy bác sĩ giỏi nhất rồi sao?”
“Còn chuyện 200 tệ tiền phúng điếu, viện trưởng Tô, tôi tuyệt đối không bao giờ làm chuyện đó!”
Thấy vẻ mặt của Cố Thần, viện trưởng Tô cũng dần bình tĩnh lại.
Cố Thần mở điện thoại, xem lại lịch sử trò chuyện giữa tôi và anh ta, quả nhiên không có giao dịch chuyển khoản nào.
Anh ta nghiến răng, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trán nổi đầy gân xanh.
“Viện trưởng, ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.”
Người biết mật khẩu thanh toán của anh ta, ngoài tôi ra, chỉ có Tô Mặc Tuyết.
Nhưng giờ đây, dù có biết Tô Mặc Tuyết đã giấu nhẹm cái chết của bố tôi, thì còn có ý nghĩa gì?
Cố Thần bước nhanh đến phòng bệnh của Tô Mặc Tuyết, đôi mày nhíu chặt, không lúc nào giãn ra.
Càng biết nhiều sự thật, càng hiểu rõ chân tướng, khoảng cách giữa anh ta và tôi lại càng xa thêm.
Vừa đến cửa phòng bệnh của Tô Mặc Tuyết, Cố Thần đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc bên trong.
Đó là giọng của một y tá thường xuyên giao du với Tô Mặc Tuyết, đầy lo lắng và bồn chồn.
“Chị Mặc Tuyết, chính chị bảo tôi, chỉ cần bỏ thuốc ngủ vào cốc nước của An An thì chị sẽ đề bạt tôi làm y tá trưởng.”
“Giờ chị sắp bị sa thải rồi, lời chị nói còn giữ được không đây?”
Tô Mặc Tuyết không còn dáng vẻ ngây thơ thường ngày, lạnh lùng phản bác.
“Cô lo cái gì? Chẳng phải tại cô làm việc không ra hồn sao!”
“Nếu cô bỏ nhiều thuốc ngủ hơn, để đứa con hoang đó chết luôn, thì chẳng phải mọi chuyện đã xong rồi à?”
Cô ta hừ lạnh, tiếp tục nói.
“Cô cứ yên tâm, Cố Thần sẽ sớm trở thành viện trưởng thôi. Viện trưởng làm sao có thể bỏ một nhân tài như anh ta?”
“Đợi khi anh ta ly hôn với Lưu Tư Ninh, tôi chẳng phải sẽ trở thành phu nhân viện trưởng sao?”
“Đến lúc đó, tôi sẽ không quên phần thưởng của cô đâu.”