Trước mắt anh ta là thông báo sa thải chính anh ta và Tô Mặc Tuyết.
Cố Thần rối bời, lập tức chạy thẳng đến văn phòng viện trưởng.
Anh ta đẩy cửa bước vào, thấy viện trưởng Tô đang ngồi sau bàn làm việc.
Viện trưởng Tô ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói.
“Cậu đến rồi.”
Cố Thần cố nén cơn giận, nhìn chằm chằm viện trưởng, hỏi:
“Viện trưởng, tôi chưa từng làm điều gì vi phạm đạo đức nghề y, cũng không làm chuyện sai trái.”
“Tại sao viện trưởng lại sa thải tôi? Thậm chí còn sa thải cả con gái của ngài?”
Viện trưởng Tô khựng lại một chút, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi ngược lại.
“Ai nói với cậu Tô Mặc Tuyết là con gái tôi?”
“Không phải cậu đang nghĩ rằng việc được đề bạt làm viện trưởng là nhờ công của Tô Mặc Tuyết đấy chứ?”
Cố Thần không ngờ viện trưởng Tô sẽ trả lời như vậy, sự tự tin của anh ta rõ ràng đã lung lay.
“Vậy là vì điều gì? Ngài chính là người đã đề bạt tôi. Tôi nghĩ rằng…”
Dù anh ta thường nói lớn lên cùng Tô Mặc Tuyết, nhưng thực tế thì anh ta chưa từng gặp bố mẹ của cô ta. Vì thế mới nhầm tưởng viện trưởng Tô là bố cô ta.
Viện trưởng Tô nhìn Cố Thần, không hiểu nổi vì sao một bác sĩ trẻ mà ông từng kỳ vọng lại trở thành như bây giờ.
“Trước khi tôi trả lời câu hỏi của cậu, cậu hãy nói rõ mối quan hệ giữa cậu và Tô Mặc Tuyết.”
Cố Thần lúng túng, mặt càng lúc càng khó coi.
“Chúng tôi chỉ là bạn bè…”
“Bạn bè có thể sống chung, ăn chung, và ngủ chung trên một chiếc giường sao?”
Viện trưởng Tô cười lạnh, liếc nhìn Cố Thần từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Chưa nói đến chuyện cậu là người lăng nhăng.”
“Chỉ riêng việc cậu tự tay đẩy vợ mình từ trên cao xuống, khiến cô ấy bị sảy thai và bị thương, tôi làm sao dám giao bệnh nhân cho cậu?”
Bị nói trúng tim đen, ánh mắt Cố Thần trở nên lảng tránh, không dám đối diện với viện trưởng.
“Đó chỉ là một trò đùa, tôi đã xin lỗi cô ấy rồi…”
Nhưng trong lòng Cố Thần biết rõ, đó không hề là một trò đùa.
Đó là một kế hoạch ác ý, nhắm vào tôi, vì anh ta tin rằng tôi đã ngoại tình và mang thai con của người khác.
Viện trưởng Tô nhìn anh ta đầy thất vọng, giận dữ nói:
“Cậu đừng quên, vì sao Tư Ninh lại mắc chứng sợ độ cao!”
“Mẹ cô ấy chết trong một vụ tai nạn máy bay. Nếu không phải được mẹ mình ôm chặt, Tư Ninh cũng không sống sót!”
“Cậu là chồng cô ấy, lại cố tình xé toạc vết thương lòng của cô ấy. Cậu có còn là con người không?”
Cố Thần run rẩy, đứng sững như trời trồng trước những lời nói nghiêm khắc của viện trưởng.