Một Lần Trở Mình, Cả Đời Anh Trượt Dốc

Chương 4



Nói đến đây, giọng cậu ấy bỗng chùn lại, dường như không dám nói tiếp.

Tôi cảm nhận được điều gì đó không ổn, liền ngồi thẳng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cậu đừng sợ, từ từ nói xem, An An sao rồi?!”

Bên kia đầu dây là tiếng ồn ào, rồi Cố Thần cầm lấy điện thoại, lạnh lùng ra lệnh.

“Đừng hỏi nhiều, tôi gửi địa chỉ cho cô, mau tới ngay.”



Khi tôi đến đỉnh núi, đã thấy một đám người đứng quanh khu vực nhảy bungee.

Tiểu Trần nhìn thấy tôi, liền vẫy tay, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.

“Chị dâu, bên này!”

“Bọn em đã báo cảnh sát rồi, đội cứu hộ sẽ đến ngay.”

Cậu ấy ngừng một chút, rồi tiếp tục nói.

“An An vừa khóc vừa đòi về nhà, không cẩn thận trượt ngã xuống vực.”

“Nhưng chị yên tâm, dưới đó có cây tùng đỡ lại, nên không nguy hiểm đến tính mạng.”

Cậu ấy vừa dứt lời, chân tôi đã mềm nhũn, tai ù đi bởi tiếng ong ong không ngớt.

Nếu không nhờ Tiểu Trần đỡ lấy, có lẽ tôi đã ngã khuỵu xuống ngay tại chỗ.

Bố tôi vừa qua đời, nếu An An lại xảy ra chuyện…

Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ siết chặt tay đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay, dựa vào cơn đau để giữ bản thân tỉnh táo.

Vừa tiến vào trong, tôi đã nhìn thấy Tô Mặc Tuyết đang nằm trong lòng Cố Thần, tay ôm lấy cổ tay đang chảy máu.

Cố Thần xót xa, không ngừng an ủi cô ta bằng những lời thì thầm.

Ánh mắt anh ta thoáng nhìn thấy tôi, cơn giận lập tức bùng lên, hét lớn về phía tôi.

“Lưu Tư Ninh, cô nhìn xem cô dạy dỗ con trai kiểu gì vậy?! Mới tí tuổi mà đã nghịch ngợm đến thế!”

“Mặc Tuyết là bác sĩ, vì cứu con trai cô mà cổ tay bị thương. Lỡ sau này không thể làm phẫu thuật nữa thì sao?!”

Nghe những lời trách móc của Cố Thần, tôi cảm thấy mơ hồ.

Sinh mạng con trai đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng anh ta chỉ quan tâm đến vết thương của Tô Mặc Tuyết.

Như thể tôi và con chỉ là món đồ chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, còn cô bi thanh mai trúc mã kia mới là bảo vật quan trọng duy nhất.

Không, có lẽ trong lòng Cố Thần, vốn dĩ là như vậy.

Tô Mặc Tuyết kéo góc áo của Cố Thần, ánh mắt đầy áy náy, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở.

“Anh đừng trách chị Tư Ninh, tất cả là lỗi của em, em không giữ được An An.”

Cô ta khóc thút thít, nước mắt chảy dài, khiến những đồng nghiệp xung quanh không khỏi nhìn về phía cô ta đầy thương cảm.

“Nếu em mạnh hơn một chút, An An đã không…”

Cố Thần hừ lạnh một tiếng, rồi cúi xuống lau nước mắt trên mặt Tô Mặc Tuyết, sau đó quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.