“Đội cứu hộ nói trước khi họ đến, cần có người xuống xác định vị trí của đứa trẻ.”
“Sử dụng thiết bị nhảy bungee để đi xuống đó rất nguy hiểm. Đây là tai họa do con trai cô gây ra, nên cô phải là người đi.”
Tôi nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không thể kìm nén, cảm giác buồn nôn bỗng ập đến.
“Cố Thần, tôi bị chứng sợ độ cao, anh biết mà, có thể…”
Tôi vừa định thương lượng xem có thể đổi người khác hay không thì nghe thấy đồng nghiệp đứng bên cạnh bật cười chế giễu.
“An An đã rơi xuống đó rồi, cô có phải là mẹ không mà còn rảnh rỗi để mặc cả?”
“Nuông chiều con như thế chẳng khác nào hại con, đều là tự mình chuốc lấy mà thôi!”
“…”
Những lời chế nhạo dồn dập khiến tôi không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Thậm chí, tôi còn không kịp nghi ngờ tại sao An An, một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, lại có thể gây chuyện và rơi xuống vực.
Tâm trí tôi hỗn loạn, trong lúc mơ hồ, tôi bị ép mặc bộ đồ nhảy bungee và đưa lên bục cao.
Khi nhận ra mình đã đứng trên cao, tôi vô thức lùi lại.
Sự sợ hãi tràn ngập khiến tôi như sắp ngạt thở, cả hơi thở cũng ngừng lại.
Cố Thần đứng không xa ở phía đối diện, tôi đưa tay ra, trong ánh mắt chứa đầy sự cầu xin.
“Bụp.”
Anh ta không chút do dự, đá mạnh một cú, đẩy tôi rơi khỏi bục cao.
Trong giây phút cuối cùng trước khi ngã xuống, ánh mắt tôi chỉ kịp nhìn thấy sự đắc ý của Cố Thần.
Tô Mặc Tuyết cũng buông tay ra khỏi cổ tay mà cô ta giả vờ đang bị thương, nở một nụ cười đầy chế giễu với tôi.
Trên tay cô ta hoàn toàn không có vết thương nào, chỉ là cô ta đang giả bộ mà thôi.
Tôi cố gắng mở mắt, nỗ lực tìm kiếm vị trí của An An.
Nhưng những gì hiện ra trước mắt chỉ là những vách đá dựng đứng, hoàn toàn không có cây tùng nào ở đó.
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, tôi ngẩng đầu nhìn về phía bục cao, cảm nhận rõ mùi máu tanh trong miệng.
Cơn đau âm ỉ ở lồng ngực hết lần này đến lần khác nhắc nhở: Chính chồng tôi, người mà tôi từng tin tưởng, đã đích thân đẩy tôi xuống khỏi bục cao.
Tất cả đều là một kế hoạch do anh ta dựng lên để mua vui cho cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta.
Trước khi dần mất đi ý thức, tôi khẽ thì thầm trong lòng: Cố Thần, đây là lần thứ hai anh đánh mất cơ hội của mình.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy trần nhà trắng toát của bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng tràn vào khoang mũi, cơn đau từ tứ chi và khắp cơ thể khiến tôi như ngạt thở trong chốc lát.