Một Lần Trở Mình, Cả Đời Anh Trượt Dốc

Chương 7



Lời vừa dứt, cả phòng bật cười lớn.

“Cậu nói hay lắm, nhưng lúc anh Cố bảo cậu gọi điện lừa chị ấy, tôi có thấy cậu từ chối đâu?”

“Giờ còn gọi chị ấy là chị dâu? Sau này anh Cố làm viện trưởng, chẳng phải nhờ công lao của Tô Mặc Tuyết sao? Có vẻ như phu nhân viện trưởng tương lai cũng sẽ đổi người rồi.”

“Mọi người có nghe tin gì chưa, hình như Tô Mặc Tuyết là con gái của viện trưởng hiện tại…”

Tôi không nghe thêm nữa, quay người đi thẳng đến văn phòng viện trưởng.

Đẩy cửa bước vào, viện trưởng Tô nhìn thấy tôi nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên, ông chỉ ngẩng đầu ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Ánh mắt ông thoáng hiện sự buồn bã, cố gượng cười với tôi.

“Tiểu Lưu, chuyện của bố cháu, bác rất tiếc.”

“Hôm đó bác đích thân phẫu thuật, nhưng vẫn không cứu được bố cháu.”

“Bác thật sự không còn mặt mũi để gặp cháu, nhưng cháu yên tâm, bác đã nhìn thấy cháu trưởng thành, bác sẽ để Cố Thần kế nhiệm vị trí của bác. Sau này…”

Viện trưởng Tô chưa nói hết, tôi đã lắc đầu.

“Viện trưởng, không cần đâu.”

“Cháu đã quyết định sẽ ly hôn với Cố Thần.”

Viện trưởng Tô hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó dường như đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. Ông thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cảm thông.

“Nếu cháu đã quyết định, bác sẽ không khuyên nữa.”

Khi trở về phòng bệnh, An An không còn ở đó nữa, thay vào đó là Tô Mặc Tuyết đang đứng cạnh giường của tôi.

Cô ta cầm xiên kẹo hồ lô trong tay, cắn một miếng rồi ném xuống đất, dùng chân giẫm nát, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

“Kẹo hồ lô gì thế này, chua lè.”

Sau khi làm xong, cô ta mới thong thả quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy thách thức.

“Chị Tư Ninh, thật sự xin lỗi nhé, đã làm chị bị thương.”

“Em cũng không ngờ chị thực sự sợ độ cao đến vậy, em chỉ buột miệng nói với anh Cố một câu, không ngờ anh ấy thật sự lại lấy chị ra làm trò tiêu khiển.”

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tô Mặc Tuyết, tôi chỉ thấy buồn cười.

So với những lời nói dối kia, bây giờ tôi chỉ quan tâm đến An An.

Ánh mắt tôi dừng lại ở sợi dây chuyền trên tay Tô Mặc Tuyết.

Ở giữa dây chuyền là một con chip định vị GPS – thứ tôi đã đeo vào cổ An An ngay khi vừa tỉnh lại.

“An An đâu? Nó đang ở đâu?”

Tô Mặc Tuyết mỉm cười, từng lời cô ta thốt ra đều chứa đựng sự đe dọa.

“An An nói muốn chơi trốn tìm với tôi, tôi cũng không biết nó trốn ở đâu.”

“Có thể là ở tầng hầm, cũng có thể là trên sân thượng, ai mà biết được?”

Tôi nóng ruột muốn giữ Tô Mặc Tuyết lại, nhưng cô ta lập tức vung tay tát tôi một cái thật mạnh, khiến tôi ngã nhào xuống đất.