Một Lần Trở Mình, Cả Đời Anh Trượt Dốc

Chương 6



An An nằm ngủ bên cạnh tôi, tay vẫn nắm chặt một xiên kẹo hồ lô, không chịu buông.

Trên khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn vệt nước mắt, miệng lẩm bẩm trong mơ.

“Mẹ ơi, con xin lỗi. An An chỉ muốn mua kẹo hồ lô để tặng mẹ thôi.”

“Cô giáo nói ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn…”

Nghe những lời của An An, mắt tôi dần đỏ hoe, nhưng tôi không gọi con dậy, chỉ nhẹ nhàng vuốt má con.

Sau đó, tôi lấy sợi dây chuyền An An đã bỏ quên ở nhà, đeo lên cổ cho con.

Tôi vừa tỉnh lại chưa được bao lâu thì Tiểu Trần bước vào phòng, khuôn mặt đầy sự áy náy, cúi gập người xin lỗi tôi.

“Chị dâu, em xin lỗi, em không nên hợp tác cùng bọn họ để lừa chị.”

“Em thật sự không ngờ anh Cố lại thực sự đá chị xuống, thậm chí còn khiến chị sảy thai…”

Nghe đến hai chữ sảy thai, tim tôi như ngừng đập, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tiểu Trần đang đỏ mặt vì xấu hổ đứng trước mặt.

“Tôi sảy thai? Sao có thể…”

Tiểu Trần đầy vẻ hối hận, giọng trĩu nặng.

“Còn chưa đến một tháng, nên chị không cảm nhận được cũng là bình thường.”

Cậu ấy còn định nói gì đó, nhưng bị các bác sĩ khác gọi đi. Trước khi rời khỏi phòng, cậu ấy nói thêm.

“Chị dâu, em biết bây giờ chị rất buồn, anh Cố chắc cũng cảm thấy áy náy. Giờ anh ấy đang ở sân thượng hút thuốc.”



Tôi chống gậy, đi thang máy lên sân thượng.

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi thấy Cố Thần đang nắm tay Tô Mặc Tuyết, đứng sát mép sân thượng.

Cuộc trò chuyện của họ bị gió thổi vang xa, vọng đến tai tôi.

Tô Mặc Tuyết nhìn chằm chằm vào Cố Thần, mỉm cười đầy ẩn ý, trêu chọc.

“Vợ anh vừa mới sảy thai, anh không định đến thăm cô ấy sao?”

“Nếu cô ấy biết anh lừa cô ấy chỉ để làm em vui, không biết sẽ nổi giận đến mức nào nữa.”

Ánh mắt của Cố Thần trở nên khó đoán, giọng nói trầm thấp vang lên.

“Chỉ là một đứa trẻ thôi, có một đứa con trai chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”

Anh ta ôm Tô Mặc Tuyết vào lòng, ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng.

“Điều quan trọng không phải là đứa trẻ, mà là anh có con với ai…”

“Cả đời này, chỉ cần có em là đủ rồi.”

Tô Mặc Tuyết cười khúc khích, cả hai ôm lấy nhau, trông chẳng khác nào một đôi tình nhân hoàn hảo.

Tôi khẽ cười tự giễu, quay lưng bước vào thang máy, chuẩn bị trở lại phòng bệnh để nghỉ ngơi.

Khi còn cách phòng bệnh chưa xa, tôi đã nghe thấy tiếng cãi nhau vọng ra từ văn phòng bác sĩ.

Tiểu Trần cau mày nhìn đồng nghiệp đang tỏ ra thờ ơ, lớn tiếng nói.

“Mấy người không cảm thấy có chút áy náy nào sao?! Chị dâu bị thương nặng như vậy, thậm chí còn sảy thai!”

“Áy náy cái gì chứ? Cậu quan tâm đến Lưu Tư Ninh như thế, chẳng lẽ đứa bé đó là con cậu chắc?”