Tô Mặc Tuyết ngồi xổm xuống, liếc nhìn trán tôi đang rỉ máu, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
“Nếu chị biết điều thì hãy tự rời khỏi Cố Thần đi.”
“Tôi không phải người tốt đâu, nhưng tôi sẽ không động tay vào trẻ con.”
Cô ta mạnh tay đóng cửa phòng bệnh, tiếng vang lớn như đập nát chút lý trí còn sót lại của tôi.
Tôi như phát điên, tìm kiếm con trai khắp nơi, tôi gọi điện thoại vô số lần cho Cố Thần nhưng không một lần anh ta nghe máy.
Từ tầng hầm đến sân thượng, tôi hỏi mọi người, tìm từng căn phòng, gọi khản cả giọng đến mức cổ họng đau rát và rỉ máu.
Nhưng An An vẫn biệt tăm.
Cuối cùng, tôi tìm thấy An An trong văn phòng của Cố Thần.
An An đang nằm ngủ trên sofa, còn Cố Thần thì đang ngồi đọc tài liệu.
Khi thấy tôi bước vào, anh ta chỉ liếc nhìn bằng khóe mắt, không thèm quan tâm.
Tôi vừa khóc vừa cười, nhìn bộ dạng ung dung của anh ta, không kiềm được mà hét lên.
“Cố Thần, anh có biết tôi đã tìm con bao lâu rồi không? Tại sao anh không nghe điện thoại của tôi?”
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Cố Thần chỉ nhún vai, thản nhiên đáp.
“Mặc Tuyết và An An không phải đang chơi trốn tìm sao?”
“An An trốn ở đây thì có vấn đề gì chứ?”
Lúc này, anh ta mới nhìn thẳng vào tôi. Khi thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi, ánh mắt anh ta hiện rõ sự ghê tởm.
“Mặc Tuyết chỉ đùa với cô một chút thôi, cô không thể hiểu chuyện hơn một chút sao? Đừng có làm ầm lên với tôi nữa.”
“Cô tự làm mình bị thương đến mức đầu chảy máu, chẳng phải là đang làm mất mặt tôi hay sao?”
Tôi chết lặng, nhìn người chồng mà tôi đã quen thuộc suốt bao năm như thể nhìn một người xa lạ.
Không, có lẽ anh ta thậm chí còn chẳng bằng một người xa lạ.
Anh ta chẳng buồn quan tâm đến vết thương của tôi, càng không có ý định xin lỗi tôi vì lời nói dối của anh ta ở trên núi.
Trong mắt Cố Thần, tất cả mọi chuyện dường như đều là lỗi của tôi, là cái giá tôi phải trả.
Đến giờ phút này, tôi không còn chắc liệu anh ta có từng yêu tôi hay chưa.
Tôi nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn cưới ra khỏi ngón tay, đặt lên bàn trước mặt Cố Thần.
Cố Thần từng nhiều lần đề cập rằng muốn thay cho tôi một chiếc nhẫn đẹp hơn.
Nhưng sau này tôi mới biết, đó là vì Tô Mặc Tuyết muốn chiếc nhẫn này, muốn giữ hẹn ước đầu tiên với Cố Thần.
Nhìn tôi tự nguyện tháo nhẫn ra, Cố Thần cười nhạt, vẫy tay gọi Tô Mặc Tuyết đang bước vào.
“Mặc Tuyết, lại đây.”
Tô Mặc Tuyết nhìn thấy tôi, cố làm ra vẻ bất ngờ, nước mắt lập tức tuôn rơi, cô ta giả vờ quỳ xuống trước mặt tôi.