Cô ta vừa khóc vừa dùng tay tự tát mình, run rẩy nói.
“Chị Tư Ninh, tất cả đều là lỗi của em, là ý tưởng của em.”
“Em thật sự không muốn phá hoại tình cảm giữa chị và anh Cố. Nếu chị giận thì hãy giận em, đừng trách anh Cố.”
Sắc mặt Cố Thần u ám, anh ta lập tức ôm Tô Mặc Tuyết đang khóc như hoa lê trong mưa vào lòng trước mặt tôi.
Anh ta tự tay đeo chiếc nhẫn cho Tô Mặc Tuyết, rồi quay sang trừng mắt giận dữ nhìn tôi.
“Lưu Tư Ninh, tôi thật không ngờ cô có thể ác độc đến vậy!”
“Mặc Tuyết một thân một mình về nước, không có người thân. Tôi là người từ nhỏ lớn đã lớn lên cùng cô ấy, chẳng lẽ tôi không thể giúp đỡ cô ấy sao?”
“Nếu ngay cả chuyện này cô cũng ghen tuông, vậy thì chúng ta ly hôn đi!”
Tôi không trả lời, chỉ bế An An rời khỏi văn phòng.
Cơn đau âm ỉ trong lồng ngực nhắc nhở tôi rằng, chút tình cảm cuối cùng dành cho Cố Thần cũng đã tan biến như mây khói.
Tôi thầm nhủ trong lòng.
“Cố Thần, đây đã là cơ hội cuối cùng của anh.”
Trước khi rời đi, tôi và Cố Thần không gặp lại nhau lần nào.
Kể từ ngày đó, anh ta không trở về nhà nữa. Theo lời Tiểu Trần, anh ta đã chuyển đến sống cùng Tô Mặc Tuyết.
Hai người ăn chung, ở chung, và cùng nhau đi làm.
Visa của tôi và An An nhanh chóng được hoàn tất. Trước khi đi, tôi tự tay để lại lá đơn ly hôn đã ký sẵn trong nhà.
Tôi xé bức ảnh gia đình làm đôi, và mang một nửa có tôi và An An theo sang nước ngoài.
Một tuần sau, Cố Thần dẫn theo Tô Mặc Tuyết trở về nhà, phía sau còn có cả đồng nghiệp trong bệnh viện.
Cố Thần tràn đầy tự tin, vừa mở cửa phòng khách vừa nói:
“Lần này cứ xem như là tiệc mừng tôi được thăng chức viện trưởng sớm, mọi người cứ thoải mái…”
Dưới sàn phòng khách, chất nôn đã thối rữa, giòi bò lúc nhúc, mùi hôi thối nồng nặc lan khắp không gian.
Mọi người vội vàng lấy tay che mũi, khuôn mặt đầy ghê tởm.
Cố Thần nổi giận, cầm điện thoại gọi cho tôi, nhưng lúc này anh ta mới nhận ra mình đã bị tôi chặn.
Cơn giận trên mặt anh ta đông cứng lại, trong khi một đồng nghiệp phát hiện lá đơn ly hôn tôi để lại.
Anh ấy lắp bắp chỉ vào tờ giấy, nói:
“Anh Cố… anh, anh mau xem cái này!”
“Dường như đây là đơn ly hôn mà chị dâu để lại cho anh.”
Cố Thần bước nhanh đến bàn ăn, cầm lá đơn ly hôn lên xem kỹ.
Nghe thấy câu nói của đồng nghiệp, khóe mắt Tô Mặc Tuyết hiện lên vẻ vui mừng.
Nhưng để che giấu, cô ta khẽ nhíu mày, giả vờ lo lắng.