02
Ta là một đứa trẻ không cha.
Từ khi biết nhớ, nương đã dắt ta nay đây mai đó xin ăn, gian khổ nuôi ta khôn lớn.
Khi đi ngang qua thôn Thẩm gia, nương đổ bệnh nặng một trận.
Nếu không nhờ cha mẹ Thẩm Chiếu Sơn ra tay cứu giúp, e rằng mạng của nương đã không giữ nổi.
Họ bỏ tiền chữa bệnh cho nương, còn cho mẹ con ta ở nhờ căn nhà cũ.
Từ cảnh không nơi nương tựa, chúng ta có được một mái nhà che nắng tránh mưa.
Nương vẫn hay dặn ta, Thẩm gia là ân nhân cứu mạng của chúng ta, làm người còn sống một ngày thì ơn nghĩa ấy không thể quên, mai sau nhất định phải báo đáp.
Vài năm sau, cha và nương Thẩm Chiếu Sơn lần lượt qua đời, ta và hắn cũng dần khôn lớn.
Thẩm mẫu thường đùa rằng ta và Thẩm Chiếu Sơn coi như thanh mai trúc mã, sau này thành một đôi là vừa khéo.
Mỗi khi như thế, Thẩm Chiếu Sơn luôn nhíu mày, lộ vẻ chán ghét.
Ta biết, ta và hắn không giống nhau.
Hắn là thần đồng trong thôn, ba tuổi đã đọc được Tứ thư Ngũ kinh, năm tuổi biết làm thơ viết văn, đến cả huyện lệnh cũng hết lời khen ngợi.
Còn người hắn thích, là vị tiểu thư họ Tống đến dạy học cho lũ trẻ trong làng.
Bọn họ thường cùng nhau luận thi đàm văn, kể chuyện trăm nhà tranh minh, mà ta thì chẳng chen nổi một lời.
Về sau, Thẩm mẫu lâm bệnh nặng, tâm nguyện cuối cùng trước khi nhắm mắt là được tận mắt thấy Thẩm Chiếu Sơn thành thân.
Thẩm Chiếu Sơn liền tìm đến Tống tiểu thư, hỏi nàng có nguyện ý gả cho hắn hay không.
Tống tiểu thư đáp rằng nàng phải gửi thư về phủ Duyện Châu hỏi ý gia đình, việc hôn sự không thể tự quyết.
Đường đến Duyện Châu xa xôi, thư đi thư về quá đỗi lâu dài, Thẩm mẫu thì không chờ nổi, còn bên Tống tiểu thư lại không chịu buông lời dứt khoát.
Thẩm mẫu ho ra m.á.u ngay trên giường bệnh, gắng sức nắm tay Thẩm Chiếu Sơn, run giọng hỏi:
“Lẽ nào con định để ta c.h.ế.t cũng không nhắm mắt được sao?”
Lời ấy thật nặng nề.
Kẻ sĩ lấy chữ hiếu làm đầu, Thẩm Chiếu Sơn dập đầu bên giường mẫu thân một cái, sau đó đi thẳng ra ngoài tìm ta.
Hắn nói:
“A Mạn, ta muốn mẫu thân ra đi thanh thản. Nàng gả cho ta, được không?”
Ta hỏi hắn:
“Chàng không đợi Tống tiểu thư nữa sao?”
Ánh mắt hắn thoáng qua một tia đau xót, cuối cùng vẫn lắc đầu:
“Không kịp nữa rồi, mẫu thân ta chẳng còn mấy ngày.”
Ta nhìn dải dây hoa nơi cổ tay thứ nương từng đan cho ta khẽ gật đầu, đáp lời hắn.
“Được, ta gả.”
Nương từng dạy ta, làm người phải biết báo ân.
Thẩm mẫu đối đãi với ta không bạc, ta nên thay bà hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Khi ấy Thẩm gia đã suy tàn, trong nhà nghèo đến mức chẳng lo nổi sính lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ có một mảnh vải đỏ tùy tiện vắt lên người, cũng coi như áo cưới.
Lại cắt thêm một vuông khăn làm khăn trùm đầu, vậy là xong hôn lễ.
Thẩm mẫu ngồi trên ghế gỗ vuông, hơi thở yếu ớt như tơ, nhưng sắc mặt lại đầy mãn nguyện.
Bà nói:
“Chiếu Sơn, nam nhi phải thành gia rồi mới lập nghiệp. Nay con đã thành gia, có A Mạn bên cạnh hỗ trợ, sau này nhất định có thể làm nên đại sự.”
Bà vui mừng là thế, nhưng đêm ấy, Thẩm Chiếu Sơn lại trằn trọc suốt một đêm không chợp mắt.
Tống tiểu thư biết hắn sẽ thành thân với ta, cũng không nói gì thêm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ lặng lẽ tặng hắn một khối mực Huệ Châu, chúc hắn sớm đỗ Trạng Nguyên, rồi thu dọn hành lý, trở về quê cũ ở Duyện Châu.
Đêm tân hôn, Thẩm Chiếu Sơn cứ nhìn chằm chằm vào khối mực kia, trầm mặc xuất thần, trong đáy mắt chất chứa muôn vàn tâm sự.
Hắn không hề chạm vào ta.
Hắn nói:
“A Mạn, đã thành thân rồi thì sau này cứ tạm bợ mà sống thôi.”
“Việc trong nhà do nàng quán xuyến, ruộng vườn để nàng cày cấy, gà vịt sau vườn cũng giao nàng chăm sóc. Ta nay đã là tú tài, sắp tới còn phải thi Hội, mấy chuyện vặt vãnh chớ đến quấy rầy ta.”
Chỉ một câu nói nhẹ tênh, đã đem toàn bộ gánh nặng đặt lên vai ta.
Nhưng ta vẫn siết chặt áo, nhẹ nhàng đáp ứng.
Trước lúc lâm chung, nương từng nắm tay ta dặn đi dặn lại, nhất định phải báo đáp ân cứu mạng của Thẩm gia.
Đó là món nợ ta mang trong lòng.
Ta chăm sóc Thẩm mẫu cho đến khi bà an nhiên nhắm mắt, tắm rửa thay y phục, chuẩn bị hậu sự, lo liệu mai táng chu toàn.
Ta chu cấp cho Thẩm Chiếu Sơn ăn học, giúp hắn vượt qua kỳ thi Hội, một bước trở thành cống sĩ.
Từ trong ra ngoài, một tay ta lo hết thảy cho cái nhà này, người trong thôn đều nói: một mình ta sánh được ba người.
Thế nhưng Thẩm Chiếu Sơn vẫn luôn không hài lòng.
Có lẽ vì ta hôm nay nhắc đến khối mực Huệ Châu kia, khiến hắn lại nhớ đến Tống tiểu thư.
Trong lòng hắn phiền muộn, liền đặt bát đũa đứng dậy, nói muốn ra ngoài hít thở.
Ta nhìn bát cháo trước mặt, khuyên hắn nên uống ngay, bằng không lát nữa nguội mất ngon.
Thế nhưng hắn lại lắc đầu, cười khẩy:
“Cũng chẳng phải thứ gì đáng giá, đổ đi là được.”
Bóng lưng hắn khuất dần trước mắt ta, ta nhìn chằm chằm bát cháo đầy, không kìm được mà nuốt nước bọt.
Tội lỗi thay...
Ngoài kia bao nhiêu người c.h.ế.t đói đầu đường xó chợ, vậy mà hắn lại để đồ ăn lãng phí không đụng đến.
Ta cũng lâu lắm rồi chưa được ăn bát cháo đặc như vậy, bèn bưng lên húp lấy húp để, không sót lại giọt nào.
Lúc ta còn đang vò đầu suy nghĩ cách kiếm bạc, thì một canh giờ sau, Thẩm Chiếu Sơn quay về.
Trên mặt hắn hiếm hoi lộ ra nụ cười, vui mừng báo tin:
“A Mạn, chuyện ngân lượng đã có manh mối rồi.”
“Nàng đi làm tân nương xung hỉ cho thế tử hầu phủ, sẽ nhận được trăm lượng vàng.”