Từ xa, ta đã trông thấy hầu phủ giăng đầy vải đỏ, hoàn toàn khác với cảnh tượng ta thấy ban ngày.
Lại có một cái bóng đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, không ngừng động đậy.
Lúc đến gần, ta mới nhận ra cái bóng đỏ ấy chính là thế tử.
Mới canh tư mà người đã khoác hỷ phục tân lang, đứng chờ ở cổng phủ, trông ngóng từng khắc.
Vừa thấy xe ngựa đến, mắt người lập tức sáng rỡ, nhanh chóng bước về phía ta.
“Cô nương A Mạn, mọi thứ ta đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ chờ nàng tới nữa thôi.”
Ta còn chưa kịp đáp lời, thì đã có bốn năm mụ bà từ đâu tiến tới, vây kín lấy ta.
Tay ai nấy đều bưng một chiếc khay, bên trên đặt phượng quan, khăn lụa, quạt tròn, trâm ngọc, vòng vàng...
Ánh sáng vàng lóa mắt khiến ta nhất thời hoa cả mắt.
“Mời cô nương lại đây, chúng nô tỳ sẽ trang điểm chải chuốt cho người, để đến lúc trời sáng có thể xuất giá rạng rỡ vinh quang.”
07
Ta bị kéo đến bàn trang điểm, được chăm chút kỹ lưỡng từng chút một.
Từ khi có ký ức, ta chưa từng ngồi trước gương đồng lâu đến vậy.
Lúc nhỏ ta nghịch ngợm, thích chạy nhảy khắp phố.
Lớn rồi thì việc gì cũng đến tay, chỉ buộc tạm cái b.í.m tóc là ra vườn lê làm việc.
Bà v.ú búi tóc cho ta tay nghề rất khéo, vừa cười vừa nói:
“Cô nương thật xinh đẹp, nhất là đôi mắt này, vừa linh động vừa có thần.”
Ta khẽ ngẩn người, vô thức phản bác:
“Nhưng ta đen lắm, ngón tay thì thô, lại còn hơi vạm vỡ.”
“Cô nương đúng là có hơi đen thật, nhưng nước da đều màu, nhìn không hề chướng mắt.
“Đầu ngón tay có vết chai, chứng tỏ cô nương chăm chỉ chịu khó, dưỡng một thời gian là lại mềm mịn thôi.
“Còn về chuyện vạm vỡ… lão thân thấy không hề, ngược lại dáng vẻ phúc hậu, tròn trịa vừa vặn.”
Vừa nói, bà vừa vẽ mày điểm phấn cho ta.
Phấn hồng phủ lên má, son đỏ nhuộm môi, áo gấm đính đầy châu ngọc được khoác lên người.
Sau một lượt chải chuốt, ta nhìn bản thân trong gương đồng, nhất thời ngẩn ngơ.
Thẩm Chiếu Sơn luôn nói, mỹ nhân phải như Tống tiểu thư da trắng mịn màng, nét nào nét nấy thanh tú, còn ta thì xấu xí, đến váy hoa cũng không xứng mặc.
Nhưng giờ đây, các bà v.ú đều đang khen ta xinh đẹp.
Lời tán thưởng tràn đầy bên tai khiến ta sinh ra một ảo giác hình như ta cũng rất đẹp.
Chỉ là trước giờ, viên minh châu này đã bị bụi phủ mờ.
Bà v.ú phủ khăn hỉ lên đầu ta, nói rằng đây là thứ mà thế tử đặc biệt xin từ vương phi cô mẫu của người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cô nương sờ thử xem, chất liệu tốt lắm.
“Họa tiết tiên hạc trên khăn là do cung nữ trong cung dùng chỉ vàng thêu từng mũi một.
“Thế tử nói, đã tổ chức thì phải làm cho thật chỉnh chu, cái gì cũng phải là tốt nhất.”
“Khoảnh khắc được đưa lên kiệu hoa, ta vẫn cảm thấy ngẩn ngơ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hôn lễ này quá long trọng, chỉ riêng nghi trượng thôi đã kéo dài suốt hai con phố, hoàn toàn không giống một lễ xung hỉ, mà như là thật sự thành thân với thế tử.
Trống gõ, nhạc nổi, suốt dọc đường đều rộn ràng tiếng đàn sáo, người xem vây quanh đông nghịt.
Ta chưa từng thấy trận thế nào lớn đến vậy, có chút hiếu kỳ, liền len lén vén khăn hỉ lên nhìn một cái.
Nào ngờ vừa nhìn liền thấy Thẩm Chiếu Sơn.
Không biết vì sao hắn cũng tới góp vui.
Ánh mắt giao nhau với ta, hắn lập tức sững người.
Ta nghĩ bụng, hắn chưa từng thấy ta trang điểm, nhất thời không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Người đông như nước, đường bị chắn nghẹt cứng, đội ngũ đành phải dừng lại.
Thẩm Chiếu Sơn bỗng bước tới, đứng trước kiệu hoa gọi tên ta:
“A Mạn!”
Ta buông rèm xuống, không đáp lời.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói:
“Ta đã dò hỏi rồi, người lớn tuổi nói lễ xung hỉ làm rình rang như vậy là để lừa Diêm Vương, khiến y tưởng rằng tân lang đã khỏi bệnh, không tới cướp mạng nữa.”
“Dù thế tử có khỏi bệnh hay không, thì với xuất thân và điều kiện như nàng, cũng đã định trước sẽ bị hầu phủ ruồng bỏ.”
“Đến khi bị hưu, nàng hãy quay về thôn Thẩm gia chờ ta. Nhiều nhất là bốn tháng, ta sẽ đón nàng vào kinh, xem như báo đáp ân tình xung hỉ của nàng.”
Ngăn cách qua một tấm rèm, ta khẽ lắc đầu:
“Không cần đâu, ta và ngươi không gặp lại mới là điều tốt.”
Chỉ là tiếng pháo bên ngoài quá lớn, nuốt trọn lời nói của ta, hắn không nghe thấy.
Ta còn muốn lặp lại lần nữa, nhưng kiệu hoa đã bắt đầu di chuyển, hắn bị dòng người cản lại phía sau, chẳng thể nghe thêm điều gì nữa.
Ngày hôm đó bận rộn mà trọn vẹn, đến khi ta được đưa vào động phòng thì trời cũng đã tối mịt.
Trong phòng rất yên ắng, càng khiến âm thanh ngoài hành lang thêm phần rõ rệt.
“Ta có thê tử rồi! Cuối cùng ta cũng có thê tử rồi!”
“Ngươi mau đi nói với đám bằng hữu của ta, từ nay đừng rủ ta uống rượu hay chơi bời gì nữa, ta khác bọn họ.”
“Bọn họ chẳng ai có thê tử, còn ta đã có gia thất đàng hoàng.”
“Này, gia thất, nghe hiểu không? À quên mất, ngươi cũng chưa thành thân.”
“Vậy thì ngươi chẳng biết gì về động phòng đâu, thật đáng thương.”
Tiếng bước chân ngày càng gần, thế tử rốt cuộc cũng ngậm miệng lại.