Dừng lại trước cửa một lúc, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Thế tử nhẹ nhàng vén khăn hỉ cho ta, rồi cùng ta uống rượu hợp cẩn.
Bọn nha hoàn, mụ bà lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại đôi nến hồng đang cháy rực, và hai chúng ta.
Không khí bỗng chốc lặng hẳn đi.
Thế tử nhìn ta, trên gò má thoáng ửng hồng.
Người nghiêng người lại gần, nhẹ giọng hỏi:
“A Mạn, nàng có biết bước tiếp theo nên làm gì không?”
Ta mím môi nhìn người, trong lòng có chút do dự.
Theo lẽ thường, bước tiếp chính là động phòng.
Nhưng ta và thế tử chỉ là vì xung hỉ mà thành thân, mà tân lang trong lễ xung hỉ vốn đều bệnh nặng chẳng còn sức, chưa từng nghe ai còn tinh lực mà động phòng gì cả.
Dù thế tử lúc này tinh thần phơi phới, ta vẫn không đoán được người đang nghĩ gì.
Ta nhỏ giọng đáp:
“Xung hỉ vốn không cần viên phòng, vậy tiếp theo chắc là... nghỉ ngơi thôi ạ?”
Thế tử hơi sững người, rồi đột nhiên cúi đầu ho dữ dội.
Căn bệnh này thật kỳ lạ, nói phát là phát, ho đến mức xé phổi rút ruột, khiến ta không khỏi đưa tay ra vỗ nhẹ sau lưng người.
Ngón tay vừa chạm đến sống lưng, người bỗng dừng hẳn cơn ho, nắm lấy tay ta, ánh mắt hoe đỏ.
“A Mạn, nàng đã nguyện ý xung hỉ cho ta, hẳn là không muốn ta chết, phải không?”
“Xin nàng làm ơn làm phước, giúp ta trọn vẹn một lần, cùng ta hoàn tất cả nghi lễ được không?”
Vừa van nài, thế tử vừa cử động ngón tay, không biết đang lén làm gì.
Chẳng bao lâu sau, đai lưng vốn buộc rất chặt liền tuột xuống cùng với hỷ phục, y phục bên trong cũng trở nên lỏng lẻo.
Lờ mờ có thể thấy được thân hình rắn chắc, cơ bắp rõ ràng của người.
Ta sững sờ một chút rồi vội quay mặt đi, nhưng người lại kéo tay ta lại:
“A Mạn, nàng nhìn ta đi, thân hình của ta cũng không tệ đâu.”
“Giờ ta vẫn còn bệnh đó, nếu nàng giúp ta thêm một chút nữa, ta chắc chắn sẽ khỏi hẳn.”
Người không ngừng dịch sát lại gần, y phục bên trong cũng bị cởi nốt.
Cơ n.g.ự.c rắn chắc, cơ bụng rõ ràng đều lộ ra trước mắt ta, ngay cả cánh tay cũng có đường nét đẹp lạ thường.
Ta chưa từng thấy cảnh tượng thế này, gương mặt đỏ ửng như sắp nhỏ máu:
“Ngài gạt người! Ta biết rõ ngài không bệnh, tất cả chỉ là giả vờ thôi!”
“Ta thực sự bị bệnh mà, nếu không tin, nàng thử sờ xem, thân thể ta có phải rất nóng không?”
Người nắm tay ta, đặt lên n.g.ự.c mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dưới lòng bàn tay là xúc cảm rắn chắc, vừa mềm vừa mạnh, còn có tiếng tim đập trầm ổn như trống gõ, từng nhịp từng nhịp vang lên, chạm vào da thịt ta.
“A Mạn, giữa ta và nàng không chỉ là lễ xung hỉ. Chúng ta đã bái thiên địa, là phu thê danh chính ngôn thuận.”
“Những ruộng đất, khế ước, cửa hàng kia đều là sính lễ, tất cả đã được ghi dưới danh nghĩa của nàng, tuyệt đối không để nàng chịu thiệt nửa phần.”
“Xin nàng thương xót ta một chút, giúp ta trị khỏi căn bệnh này… được không?”
Trong lúc mơ hồ, nụ hôn của người rơi xuống môi ta dịu dàng, lại như mất kiểm soát.
Hơi thở của người phủ kín, tràn ngập mọi giác quan, khiến ta theo bản năng khép mắt lại, không hề né tránh.
Những món trang sức cầu kỳ lộng lẫy rơi lả tả xuống đất, cùng với hỷ phục và lớp trung y của ta cũng bị cởi bỏ.
Trong tiếng nến cháy tí tách, ta nghe người khẽ thở dài:
“A Mạn, ta không lừa nàng.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Kể từ ngày gặp nàng, ta đã mắc phải tương tư, bệnh đã nhập tận tâm cốt chỉ có nàng mới cứu được ta.”
09
Bệnh của thế tử, từ sau khi cưới ta, liền hoàn toàn khỏi hẳn.
Khi ta đến thỉnh an hầu phu nhân, bà nắm lấy tay ta, nhìn tới nhìn lui, gật đầu liên tục đầy mãn nguyện.
“Cuối cùng cũng cưới được con rồi. Con không biết đâu, mấy tháng trước nó gần như phát điên, không màng ăn uống, vừa mở mắt ra đã gọi tên con, cả phủ chẳng ai chịu nổi nó cả.”
“Giờ thì hay rồi, rốt cuộc cũng giống người bình thường lại.”
Vừa nói, bà vừa tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay, đeo vào tay ta:
“Cảm ơn con, đã giúp nó hoàn thành tâm nguyện.”
“À đúng rồi, thẻ bài quản gia này cũng giao cho con, ta muốn đi sống cuộc đời tự tại rồi.”
Nói xong, bà gọi nhóm khuê mật thân thiết tới, mấy người vây quanh một bàn đánh bài lá, tiếng cãi cọ chửi bới vang khắp phòng, ta còn thấy có hai cái ghế bị đá văng ra.
Đến chiều ăn đá bào, họ lại hòa thuận như chưa từng có chuyện gì, tay khoác tay trò chuyện nhỏ to rất thân thiết.
Hầu gia nhìn thấy, chỉ biết lắc đầu cười bất đắc dĩ:
“Trong phủ này là vậy đó, từ trên xuống dưới ai cũng sống tùy ý, chẳng câu nệ quy củ gì đâu.
“A Mạn, con cũng không cần gò bó, vui sao cứ làm vậy.”
Mà người vô quy củ nhất, phải kể đến thế tử.
Cả ngày người cứ thích kéo ta ra ngoài đi dạo, gặp ai cũng khoe:
“Này, ngươi biết ta có thê tử rồi chứ?”
“Nhìn đây này nhìn đây này, đây chính là nương tử mà ta cầu mà được đó!”
Ở hầu phủ, ta được sống trong cảnh gấm vóc lụa là, chẳng còn phải vì miếng ăn manh áo mà bôn ba vất vả.
Thế nhưng Ninh Châu vẫn còn hạn hán, ta không khỏi lo lắng không biết bà con nông dân xoay sở ra sao.
Ta hỏi thế tử liệu có thể mở kho phát chẩn được không.
Chẳng bao lâu sau, hầu phủ đã dựng hai lán gạo trước cổng, phát lương thực cho dân gặp nạn.