Một Mảnh Tình Sâu

Chương 3



Giang Dục im lặng rất lâu, đôi mắt đen sâu thẳm trở nên mơ hồ khó đoán, ánh nhìn đầy giằng xé.

 

Tôi lập tức chuyển đề tài.

 

“Thôi bỏ đi, chúng ta chia tay rồi, nói mấy chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”

 

Tôi đứng dậy dọn dẹp bát đũa, bao nhiêu mộng mơ vừa rồi đều tan biến hết.

 

Tôi không dám đối diện với câu trả lời của anh, tôi sợ anh nói thật ra anh có thời gian, chỉ là không muốn trả lời tin nhắn của tôi, hoặc tệ hơn nữa, có phải anh đã có bạn gái khác bên Pháp?

 

Yêu qua mạng chính là như vậy, không biết đầu bên kia đường truyền là người hay là ma, cũng chẳng cần điều tra quá sâu, chỉ cần đối phương biết nói những lời khiến mình vui, thì có thể vì một tấm ảnh mà gửi gắm tình cảm, chìm đắm trong đế quốc lãng mạn do chính mình tưởng tượng ra.

 

Là mộng thì nên tỉnh rồi.

 

6

 

Trừ khi giấc mơ này quá đẹp.

 

Vậy thì tôi đắm chìm trong đó thêm một chút nữa, cũng đâu có gì sai phải không?

 

Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn thấy Giang Dục trong phòng khách, há hốc miệng.

 

Anh vẫn mặc chiếc quần hôm qua, cởi trần, đang hít đất trên sàn nhà.

 

Toàn thân cơ bắp căng chặt, sống lưng cao vồng lên, những giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống làn da màu đồng, theo đường xương hàm sắc nét tụ lại dưới cằm, có giọt rơi xuống sàn nhà, có giọt tiếp tục lăn xuống, chảy dọc theo yết hầu nhô cao.

 

Ực.

 

Âm thanh nuốt nước bọt to thế là của ai vậy? Là tôi.

 

Tôi cầm cốc nước trong tay, ánh mắt dán chặt vào anh, nhất thời không nói nên lời.

 

“Chào buổi sáng, Vi Vi.”

 

Giang Dục ngẩng đầu nhìn thấy tôi, lau mồ hôi rồi đứng dậy.

 

Vừa mới tập luyện xong, cơ bắp còn căng phồng, cả người như đang tỏa ra hơi nóng, từng bước tiến lại gần tôi, hormone như tràn ngập khắp căn phòng.

 

“Tối qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy vẫn nên giải thích với em một chút. Vi Vi, công việc của anh rất đặc biệt, còn đặc biệt hơn em nghĩ, anh không cố ý không trả lời tin nhắn của em.”

 

“Và còn nữa—”

 

Giang Dục đứng trước mặt tôi, cúi người xuống, ánh mắt ngang tầm với tôi.

 

“Ở Pháp anh cũng không có người phụ nữ nào khác—”

 

Xong rồi, sao anh ấy biết tôi đang nghĩ gì chứ.

 

Tôi lập tức cảm thấy chột dạ như vừa bị vạch trần, đưa tay định đẩy anh ra, lúng túng chuyển đề tài.

 

“Ha ha, em đâu có nói anh có người khác đâu, em không có ý đó mà.”

 

Ai ngờ, anh vừa mới vận động xong, người đầy mồ hôi, n.g.ự.c trơn quá, tay tôi từ n.g.ự.c trái anh trượt thẳng sang n.g.ự.c phải, nhìn qua chẳng khác nào tôi vừa sờ nguyên một vòng n.g.ự.c anh.

 

Cả hai chúng tôi đều đứng đơ tại chỗ.

 

7

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Xin lỗi, em không cố ý.”

 

Tôi vội vàng gật đầu xin lỗi, lại lỡ đ.â.m đầu vào lồng n.g.ự.c của Giang Dục, cứng ngắc, khiến mặt tôi đỏ bừng. Trán tôi dán lên n.g.ự.c anh, không dám ngẩng đầu nhìn.

 

Từ trên đầu vang xuống tiếng cười trầm thấp.

 

“Thẩm Vi Vi, nếu em không ngẩng đầu, anh sẽ tưởng là em cố tình đấy.”

 

Chết mất, tôi xấu hổ đến mức không nói nên lời, hai tay che mặt chạy vụt đi.

 

Tôi trốn trong phòng rất lâu, vẫn không dám ra ngoài, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Chào bạn, tôi là tình nguyện viên, hành lý từ khách sạn gửi tới, có phải nhà bạn nhận không?”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì Giang Dục cũng có quần áo để mặc, nhưng sao trong lòng lại có chút hụt hẫng mơ hồ thế này?

 

Tôi mở cửa phòng bước ra, nhìn thấy tình nguyện viên mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang và mũ, đang đưa hành lý cho Giang Dục.

 

“Xin lỗi, tôi có thể dùng nhờ nhà vệ sinh ở đây được không?”

 

“Đương nhiên rồi, cánh cửa bên kia đó.”

 

Tôi chỉ rất rõ ràng, vậy mà tình nguyện viên lại đi nhầm phòng, anh ấy đi vào phòng ngủ chính, rồi lại lúng túng bước ra, sau đó mới vào nhà vệ sinh bên cạnh.

 

Rất lâu sau anh ấy mới đi ra, liên tục xin lỗi, rồi rời khỏi.

 

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác mâu thuẫn và kỳ lạ.

 

Đến chiều, đợt nhu yếu phẩm đầu tiên được chuyển đến, tôi vui vẻ mở túi nilon.

 

“Tuyệt quá, có nho nữa này, nhà mình đúng là chẳng còn tí hoa quả nào cả.”

 

Tôi cầm chùm nho bỏ vào giỏ trái cây, rồi ra bồn rửa ở đảo bếp để rửa.

 

Giang Dục đột nhiên bước tới.

 

Anh đứng sau lưng tôi, đưa tay ra, giam tôi giữa hai cánh tay anh, rồi cúi đầu sát vào tai tôi, hơi thở nóng hổi phả lên cổ tôi.

 

“Vi Vi~”

 

“Anh không muốn ăn nho, anh muốn ăn em—”

 

8

 

Cái gì thế này?

 

Diễn biến này có phải quá nhanh rồi không?

 

Toàn thân tôi cứng đờ trong khoảnh khắc, chùm nho trong tay bị bóp nát, nước nho lẫn với phần thịt trái chảy đầy tay tôi.

 

Giang Dục một tay ôm lấy eo tôi, một tay thuận thế nắm lấy tay tôi, dùng phần nước nho đó viết chữ lên mặt thớt bên cạnh.

 

“Có người nghe lén.”

 

Tôi hoàn toàn không hiểu, nghe lén cái gì cơ chứ?

 

Tôi rút tay lại, xoay người đối mặt với anh.

 

“Giang Dục, cái gì mà—”

 

Giang Dục cúi đầu hôn tôi.

 

Môi chạm môi, đầu óc tôi trống rỗng.

 

Không gian xung quanh ngập tràn hương vị của Giang Dục, sạch sẽ, dễ chịu, như có ánh nắng và sương sớm căng đầy sức sống. Tôi choáng váng, chân mềm nhũn, dựa vào bệ bếp phía sau.

 

Giang Dục khẽ cắn môi tôi một cái, rồi ép tôi lên đảo bếp, tiện tay mở vòi nước.

 

Tôi bật ra một tiếng hét nghẹn ngào.

 

Giang Dục nắm tay tôi rửa dưới vòi nước, vừa cúi sát tai tôi, nói khẽ bằng giọng rất nhỏ.

 

“Có thiết bị nghe lén, những thứ họ mang đến đừng ăn, đừng nói gì.”

 

Tôi ngơ ngác, nhưng cũng dần hiểu ra.

 

Giang Dục vừa hôn tôi là để ngăn tôi lên tiếng.

 

Vừa rồi người tình nguyện kia có vấn đề sao? Nhưng tại sao lại phải nghe lén tôi?

 

Chuyện này thật quá hoang đường, y như trong phim vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com