Một Mảnh Tình Sâu

Chương 4



9

 

Giang Dục đưa tay chỉ vào vali trên sàn, ý là trên vali có gắn thiết bị nghe lén?

 

Tôi gật đầu với anh, tỏ ý đã hiểu.

 

Sau đó tôi bỗng thấy cơ thể nhẹ bẫng, Giang Dục dùng hai tay nâng đùi tôi lên, bế tôi lên khỏi mặt đất, đôi chân tôi theo phản xạ quấn lấy eo anh.

 

“Vi Vi, chúng ta vào phòng—”

 

Giọng Giang Dục khàn khàn, đầy dụ hoặc, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

Tư thế này thật quá ám muội, bị anh bế vào phòng một mạch, đến khi nằm xuống giường rồi tôi mới kịp nhận ra.

 

Tại sao tôi không tự đi?

 

Giang Dục đặt tôi xuống giường, đứng dậy lấy điện thoại trên tủ đầu giường, hai chúng tôi ngồi cạnh nhau trên giường, bắt đầu nhắn tin qua WeChat.

 

“Phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng khách đều bị gắn thiết bị nghe lén, và là loại có độ nhạy rất cao, tuyệt đối đừng tùy tiện nói chuyện.”

 

Tôi giật mình. Tôi chỉ thấy người đó bước vào phòng tôi một chút thôi, vậy mà đã lắp xong rồi sao?

 

Tôi cúi đầu tìm quanh, nhưng chẳng thấy gì cả.

 

Giang Dục gõ nhẹ vào đầu tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc, ra hiệu cho tôi nhìn vào điện thoại.

 

“Chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ của anh ở Pháp. Thẩm Vi Vi, chúng ta đang gặp nguy hiểm.”

 

Tôi hít một hơi thật sâu, vội vàng gõ chữ.

 

“Anh là gián điệp? Đặc vụ?”

 

Giang Dục: “Cũng gần như vậy. Thời gian tới, em không được rời khỏi anh nửa bước, anh sẽ liên hệ vài người bạn giúp đỡ.”

 

Tôi lập tức phấn khích hẳn lên.

 

Trời ơi, đặc vụ!

 

Tám đời cũng không dám nghĩ mình lại gặp chuyện thế này trong đời.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi nhanh chóng nhập vai.

 

“Nhưng mà chúng ta im lặng quá lâu, liệu có khiến bên kia nghi ngờ không?”

 

“Hay là để em mở một video H trên điện thoại?”

 

Giang Dục không trả lời, tôi ngẩng đầu lên, thấy anh đang cau mày nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

 

10

 

“Thẩm Vi Vi, trong điện thoại em sao lại có mấy thứ này?”

 

Nhìn dòng chữ trên màn hình, tôi c.h.ế.t trân.

 

Xong đời rồi, tôi là một thanh niên ưu tú, gốc gác tốt, phẩm hạnh đoan chính, vì sao lại có mấy thứ này trong máy chứ?

 

Trong lúc cấp bách, đầu tôi choáng váng, lập tức bắt đầu giải thích.

 

“Không phải, em không có, anh nói bậy, em chưa từng xem ***, cũng không có coi ***”

 

Lời vừa dứt, cả hai chúng tôi đều c.h.ế.t lặng.

 

Giang Dục mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm tôi, tôi thì quay đầu nhìn chằm chằm tấm thảm ở cửa, không biết cái máy nghe lén có phải ở đó không?

 

Chết mất thôi!

 

“Vi Vi, nhìn anh còn chưa đủ, còn phải xem mấy thứ đó?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giọng Giang Dục mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, đầu óc tôi vận hành hết tốc lực, nghĩ xem nên theo dòng câu chuyện này mà chữa cháy thế nào.

 

“Anh ở bên Pháp, em một mình cũng thấy cô đơn. Hay là... anh quay một cái của anh đi?”

 

Mẹ ơi, tôi đang nói gì vậy?

 

Có ai g.i.ế.c tôi luôn đi được không.

 

Quả nhiên, Giang Dục đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng, không thể tiếp lời được nữa.

 

“Khụ khụ, anh... anh đi tắm cái đã.”

 

Giang Dục mặt đỏ bừng, vậy mà lại luống cuống bỏ chạy.

 

Tôi ngồi ngơ ngác trên giường, nhìn chằm chằm xuống sàn, chỉ mong có thể trừng ra một cái hố, nhảy xuống tự chôn mình cho xong.

 

Giang Dục thì chưa bị lộ, còn tôi thì đã bộc lộ quá nhiều rồi, hình tượng ngoan hiền tiêu tan không còn mảnh nào, Giang Dục sẽ nghĩ sao về tôi chứ?

 

Thôi kệ, mệt rồi, hủy diệt đi.

 

11

 

Giang Dục vừa rời đi, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bò trên tấm thảm, từng tấc từng tấc tìm kiếm dấu vết của thiết bị nghe lén. Phải tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng tôi cũng tìm được một miếng từ nhỏ, dính ở mặt sau tay nắm cửa, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện ra.

 

Ở phòng khách thì tôi vẫn chưa tìm được gì, không biết bị giấu ở đâu.

 

Tôi ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa phòng ngủ, đầu óc đau nhức.

 

Trong phim đến đoạn này thì thường làm gì nhỉ? Làm một cái bẫy, ngồi chờ người tự chui đầu vào?

 

Một lúc sau, Giang Dục cũng từ phòng tắm bước ra, có vẻ thật sự vừa mới tắm xong, tóc còn ướt sũng. Hai chúng tôi chạm mắt nhau, rồi ngượng ngùng quay đi hướng khác.

 

Giang Dục khẽ ho một tiếng, rồi bước tới ngồi xuống cạnh tôi.

 

“Vi Vi, cái mặt dây chuyền này anh tặng em.”

 

“Đây là món quà kỷ niệm đặc biệt anh mang về từ Pháp, em hãy đeo nó trên người, đừng tháo ra.”

 

Giang Dục đưa tay ra, lòng bàn tay trống không, đặt trước mặt tôi.

 

Tôi gật đầu, giọng đầy vui mừng.

 

“Đẹp quá đi—”

 

Giang Dục lập tức bóp tay tôi, rồi liếc mắt ra hiệu, ý là tôi diễn hơi lố rồi?

 

Tôi chợt không biết nên phản ứng thế nào nữa.

 

Giang Dục mở điều khiển, vặn to âm lượng tivi, rồi ghé sát tai tôi thì thầm.

 

“Là một vỏ đạn.”

 

À, hiểu rồi, vỏ đạn thì cũng có thể rất đẹp mà, tôi đâu có nói sai gì đâu.

 

Tôi bực bội trừng mắt nhìn anh một cái, Giang Dục bất lực bật cười khẽ, đưa tay xoa đầu tôi.

 

“Em thích là được rồi.”

 

Anh cầm lấy điện thoại, gõ một đoạn rất dài.

 

Ý là kẻ địch rất xảo quyệt, mỗi lần hành động đều chia làm nhiều nhóm. Tối nay chắc chắn sẽ có người đến lấy đồ, đến lúc đó anh sẽ khống chế được một tên, rồi lần theo đó dụ những kẻ khác lộ mặt.

 

Tôi đọc xong thì sợ c.h.ế.t khiếp, nếu như trong phim mà có đấu s.ú.n.g thật, tôi chẳng phải tiêu đời rồi sao.

 

Tôi nói với Giang Dục nỗi lo của mình, anh mỉm cười lắc đầu.

 

“Ở trong nước dùng s.ú.n.g sẽ rất rắc rối, bọn chúng không muốn thu hút sự chú ý của cảnh sát đâu. Thường thì sẽ dùng dao, loại d.a.o thép đặc biệt, một nhát là cắt cổ.”

 

Ha ha, cảm ơn nhé, được an ủi ghê luôn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com