Trong khoảnh khắc, sân Điền gia trở về im ắng như cũ. Tiếng côn trùng rả rích trong màn đêm càng khiến cảnh tượng thêm rợn người. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Không ai biết có người vừa biến mất. Mọi thứ bị xoá sạch, như thể chưa có chuyện gì từng xảy ra.
Cố Nguyệt Hoài kiểm tra sân Điền gia một vòng để chắc chắc đã thu hồi toàn bộ bộ rễ cô cài ở nơi này để giám sát Điền Tĩnh, đến khi chắc chắn không còn lưu lại dấu vết gì mới nhanh chóng rời đi.
Sau khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi sân Điền gia, thảm thực vật vốn tươi tốt um tum cũng nhanh chóng héo úa tàn lui, hoá thành một phần trong lớp bùn đất dưới chân.
Từ khi Điền Tĩnh nghe đến tiếng động ra cửa, đến khi Cố Nguyệt Hoài rời đi, không vượt qua hai phút.
Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm chính là rửa tay.
Trong nhà im phăng phắc. Cả nhà đều đã ngủ, đèn dầu trong phòng khách cũng tắt từ lâu. Chỉ có Yến Thiếu Ngu còn ngồi chờ, thân hình cao lớn dựa vào mép giường, cặp mắt sâu lắng, ánh nhìn vừa lo lắng vừa kiên định.
Anh nhìn thấy cô bước vào, bình an vô sự, liền khẽ thở phào. Giọng nói trầm thấp cất lên, như một sợi dây kéo cô về thực tại:
"Xong rồi?"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, khoá cửa lại, lôi kéo tay Yến Thiếu Ngu, hai người đồng loạt biến mất ở trong phòng.
Đầu óc Điền Tĩnh choáng váng, khi cô ta mở mắt ra lần nữa, trước mặt đã không còn là tiểu viện tối tăm, cũ kỹ, mốc meo của Điền gia. Mà là một nơi tựa như thế giới khác: đất trời trong veo, hoa cỏ rực rỡ, mùi hương tươi mát quẩn quanh trong không khí, linh khí đậm đặc đến mức chỉ hít thở thôi cũng khiến tâm trí chấn động.
Không gian này — là một thế giới riêng biệt.
Một cõi thiên địa biệt lập mà người phàm không bao giờ chạm tới.
Cảnh tượng ấy khiến Điền Tĩnh cảm thấy như bị ai đó lột trần lớp vỏ ngụy trang cuối cùng. Đồng tử cô ta sung huyết, ngập tràn ghen tị và căm hận, trái tim như bị người ta bóp nghẹt, không còn đường lui.
Cô ta không nghĩ tới ... không nghĩ tới bản thân đã trả giá nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là bởi vì đi sai một nước cờ mà trở thành kẻ bại trận.
Xuyên thư biết trước thì sao ? Cuối cùng vẫn không đấu lại nữ chủ. Nữ chủ không chỉ có "bàn tay vàng" có khả năng khống chế thực vật khiến người ta thèm khát, lại mang theo cả tuỳ thân không gian!
Là thứ mà bất kỳ một "người chơi xuyên thư" nào đều thèm khát !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Nguyệt Hoài đem cô ta đưa tới không gian, rõ ràng là sẽ không bỏ qua cô ta, mà cô ta lúc này đã trở thành thịt cá trên thớt, mặc người xâu xé.
Nội tâm tuyệt vọng của Điền Tĩnh còn chưa bình ổn, thì trước mắt cô ta xuất hiện hai người.
Điền Tĩnh toàn thân run rẩy, cắn răng nhìn chằm chằm người đối diện—ánh mắt như muốn hoá thành thực chất, lao vào cắn xé Cố Nguyệt Hoài.
Biểu cảm trên gương mặt méo mó của Điền Tĩnh khiến Cố Nguyệt Hoài không nhịn được bật cười khẽ, ánh mắt cô lãnh đạm nhưng không thiếu phần châm biếm:
“Cô làm ra vẻ mặt ấy là ý gì? Không phải vẫn luôn mong tôi đến sao? Giờ đã là tù nhân, còn trưng ra ánh mắt căm hận ấy nhìn tôi... cô thấy như vậy có hợp lẽ không?”
"Điền Tĩnh, tôi chờ đợi ngày này. Chờ đã thật lâu.”
Câu nói ấy vừa thốt ra, thanh âm cũng trầm xuống, không hề phẫn nộ, không có oán trách cuồng loạn, mà là một nỗi mỏi mệt khắc cốt ghi tâm đã theo cô hai kiếp người. Cuối cùng thì ngày này cũng đã tới, cái gánh nặng đeo bám cô dai dẳng suốt hai đời người, giờ đây đã đến lúc được đặt xuống.
Nga
Cô vẫn luôn suy nghĩ nên như thế nào g.i.ế.c Điền Tĩnh sau đó huỷ thi diệt tích mà không để lại bất kỳ dấu vết nào khiến cho người khác nắm được nhược điểm, lại chưa từng nghĩ tới đem người đưa vào trong không gian Tu Di, bởi vì cô coi nơi này vùng đất cô xem là nơi thanh tịnh cuối cùng, là bí mật sâu kín nhất, không thể để bất cứ kẻ nào làm ô uế.
Lý do cô thay đổi quyết định, là bởi vì chính thảm thực vật trong không gian đã truyền tới cho cô tín hiệu lạ thường. Bọn chúng nhạy bén hơn cả linh giác con người, dường như đang cảnh báo về sự sai lệch của Điền Tĩnh… sự sai lệch từ tận gốc rễ linh hồn.
Điền Tĩnh có vấn đề, so với việc g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, làm cho những bí mật đó cùng cô ta xuống dưới nền đất , cô càng cảm thấy : Nên lột trần linh hồn của Điền Tĩnh, giẫm nát mọi tầng lớp dối trá, nhổ tận gốc mối họa về sau.
Cô và Điền Tĩnh—phải có một kết cục. Một dấu chấm hết.
Lúc này... và cả mãi mãi về sau.
Cố Nguyệt Hoài khẽ run nhẹ, sống lưng cứng đờ như căng dây đàn, nhưng bàn tay ấm áp của Yến Thiếu Ngu đặt lên lưng cô lập tức truyền đến một sức mạnh trấn an dịu dàng.
Cảnh tượng ấy giống như một nhát dao, đ.â.m thẳng vào lòng Điền Tĩnh. Nhìn Cố Nguyệt Hoài dễ dàng có được tất cả những gì cô ta thèm khát và dùng mọi thủ đoạn nhưng vẫn không có được: tình thân, tình yêu, "bàn tay vàng ", không gian tuỳ thân ... đôi mắt Điền Tĩnh trở nên đỏ quạch, sắc mặt tái xanh đến rợn người. Từng đường nét trên khuôn mặt đều vặn vẹo, giống như bị bóng tối trong lòng ăn mòn, rỉ m.á.u từng tấc.